Diệp Quân Lâm, Ngươi Cứ Ngồi Đó Chờ Chết!
Đây là lực lượng của một cường giả Đại Thừa sơ kỳ, muốn đè bẹp Hồng Thiên Diệp ngay lập tức!
Vút!
Hồng Thiên Diệp cười lạnh, nhẹ nhàng vung tay áo.
Hàng loạt ngọn lửa màu tím bùng lên, mang uy lực khủng bố phá tan bàn tay khổng lồ ngay giữa không trung.
Ào ào.
Lam quang bị đánh tan tác.
“Cái gì?!”
Tên trưởng lão ra tay sững người, ánh mắt kinh hãi nhìn Hồng Thiên Diệp.
Sao có thể phá chiêu dễ dàng như vậy? Lẽ nào nàng không phải tu sĩ Hợp Thể kỳ?!
“Ngô trưởng lão, ta đến hỗ trợ!”
Một tên khác lao tới, thi triển Kim Diệu Loạn Lưu Quyền.
Hàng loạt quyền ấn vàng kim dày đặc, cuồn cuộn như thác lớn ập về phía Hồng Thiên Diệp.
“Chỉ bằng ngươi?”
Hồng Thiên Diệp tụ lực đánh ra một chưởng.
Chưởng ấn mang theo ngọn lửa che phủ bầu trời, nhiệt độ đủ làm tan chảy mặt đất.
Ầm ầm ầm.
Quyền ấn vàng kim dần dần bị hủy diệt, khiến cả chiến trường sững sờ.
“Cái gì?! Nữ ma đầu đó lại chặn được công kích của Tôn giả?”
Những tiếng kêu kinh hãi vang lên khắp nơi.
“Cảm nhận được không?
Người này là Nửa bước Đại Thừa!”
Lão giả lùn híp mắt nói.
“Dùng Nửa bước Đại Thừa chống lại Đại Thừa, không ngờ nơi hẻo lánh như Hoang Châu lại có thiên tài hiếm thấy thế này.”
Nam tử cao lớn trầm giọng nói.
“Đáng chết! Tuyệt đối không thể để nàng sống sót. Tất cả, lên giết ả cho ta!!”
“Xem các ngươi có thể làm gì bản tọa!”
Hồng Thiên Diệp đứng sừng sững giữa thiên địa, tà áo đỏ rực tung bay, đôi tay vung lên, hàng chục con hỏa long gào thét lao ra, mang theo lực lượng hủy diệt.
Ầm ầm ầm!
Cuộc giao chiến giữa hai phe khiến nhật nguyệt mờ mịt, núi non rung chuyển.
“Đại Bi Chưởng!”
“Phá Cùng Nhất Chỉ!”
“Trích Tinh Thủ!”
“Phục Long Bác Sát Thuật!”
“Diệt Hồn Ấn!”
Các trưởng lão hạch tâm của Vũ Hóa Môn tung ra hàng loạt thần thông đỉnh cấp, trên gương mặt tràn ngập sát khí.
Quyết tâm tiêu diệt đối thủ trước mắt.
Bùm bùm bùm!
Hàng chục hỏa long lao vút qua không trung, tiếng rồng ngâm vang vọng, khí thế ngút trời. Nhưng lần lượt bị đám trưởng lão đánh tan.
Trong số những người ra tay, có chín tên Đại Thừa sơ kỳ và sáu tên Đại Thừa trung kỳ!
Hồng Thiên Diệp lạnh lùng đảo mắt, nhìn đám người dần áp sát.
Hắn điên cuồng điều động pháp lực trong cơ thể, bỗng nhiên, ngọn lửa đỏ quanh người chuyển hóa thành ngọn lửa đen nhánh tựa mực.
“Tịch Diệt Ma Viêm!”
Ngọn lửa đen bốc lên từng luồng khói đen quỷ dị, khí tức kỳ lạ và nguy hiểm khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy bất an.
Tịch Diệt Ma Viêm có thể nuốt chửng mọi thứ!
“Giết!”
Dù cảm thấy rùng mình trước ngọn lửa tà dịn nhưng đám trưởng lão vẫn kìm nén khó chịu, đồng loạt tung ra sát chiêu.
“Hừ!”
Hồng Thiên Diệp dang rộng hai tay, mái tóc đen dài tung bay hỗn loạn.
Tịch Diệt Ma Viêm xung quanh hắn bất ngờ sôi trào, tựa như hố đen, nuốt trọn mọi thuật pháp đang lao tới.
Ong ong ong…
Cơn sóng năng lượng cực kỳ hỗn loạn làm rung động cả không gian, khiến người ta kinh hãi.
“Cái gì?!”
Mười tên trưởng lão đều biến sắc, không thể tin được.
Một tên trưởng lão cao lớn ngưng trọng, nói:
“Dùng sức một người chống lại mười lăm Tôn giả? Đây là thực lực Nửa bước Đại Thừa có thể đạt tới sao?”
Lão giả lùn tịt nhíu mày:
“Thiên phú như vậy, cả đời lão phu chưa từng chứng kiến.”
“Các ngươi mù hết rồi sao? Đây rõ ràng là công pháp tà ma!
Phải tiêu diệt nữ ma đầu này ngay lập tức, nếu không hậu họa vô cùng!”
Kim Xà Tôn giả giận dữ quát, tay cầm quải trượng vẽ ra một trận pháp phức tạp.
Ngay sau đó, một cột sáng phá không lao bắn thẳng vào ngọn lửa đen.
“Động thủ!”
Hai tên Tôn giả còn lại không kìm được nữa, lập tức công kích.
Ba cường giả Đại Thừa đồng loạt tấn công, áp lực đè lên Hồng Thiên Diệp tăng lên gấp bội.
“Đáng chết…”
Hồng Thiên Diệp nghiến chặt răng, mồ hôi lớn như hạt đậu chảy ròng ròng trên trán.
Dù Tịch Diệt Ma Viêm có khả năng nuốt chửng mọi thứ nhưng pháp lực tiêu hao quá lớn khiến cơ thể hắn nhanh chóng cạn kiệt.
Nếu pháp lực cạn sạch, hắn không thể tiếp tục sử dụng pháp thuật, chiến lực của hắn sẽ rơi xuống đáy vực.
Khi đó, chắc chắn sẽ bị đánh bại!
“Đáng ghét, tất cả là tại Diệp Quân Lâm!
Nếu hắn giao bí bảo cho bản tọa sớm hơn, làm sao đến mức này?!”
Hồng Thiên Diệp thầm chửi rủa trong lòng.
Ai mà biết Vũ Hóa Môn lại chơi lớn như vậy, cử đến mười tám tên Đại Thừa đến chỉ để đối phó một môn phái nhỏ ở Hoang Châu hẻo lánh này?
Thật đúng là giết gà dùng dao mổ trâu!
“Phá cho ta!”
Tiếng gầm như sấm vang vọng bầu trời.
Thân thể nam tử cao lớn phát ra ánh sáng rực rỡ, ánh sáng hội tụ vào nắm tay, sau đó hắn tung ra một quyền kinh thiên động địa.
“Bá Thiên Quyền!”
Bùm!
Quyền lực xuyên phá không trung, bùng nổ thành một quả cầu sáng khổng lồ.
Một bóng dáng màu đỏ từ trên cao bị đánh văng xuống, rơi thẳng về phía Phiêu Miểu Phong.
Rầm rầm rầm!
Khói bụi hình nấm bốc lên, cả ngọn núi rung chuyển dữ dội.
“Khụ khụ khụ…”
Hồng Thiên Diệp chật vật đứng dậy, toàn thân phủ đầy tro bụi, máu rỉ ra từ khóe miệng, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
“Hồng sư huynh!”
Bạch Tiểu Tịch lo lắng hét lên.
Diệp Quân Lâm vừa cắn một miếng cánh gà nướng, vừa thở dài:
“Đồ đệ ngoan của ta, chẳng phải ngươi nói có thể đuổi hết bọn chúng sao? Sao giờ lại bị đánh thê thảm rồi?”
Hắn nhún vai, vẻ mặt đầy thất vọng:
“Vi sư thật sự...quá thất vọng về ngươi rồi!”
Nghe thấy lời nói đầy chế giễu, Hồng Thiên Diệp tức muốn nổ phổi.
Mặt hắn nóng bừng như bị tát, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Còn dám châm chọc bản tọa? Ít nhất bản tọa còn có thể toàn thân rút lui.
Ngươi cứ ngồi đấy chờ chết đi!”
Dứt lời, hắn quyết tâm sử dụng bí pháp để đào thoát.
Dù sao, mục tiêu chính của Vũ Hóa Môn là Diệp Quân Lâm.
Đám sâu kiến kia chẳng liên quan gì đến hắn, để bọn chúng ở lại chịu chết cùng tên mặt dày vô sỉ này đi!
Đăng bởi | orange34 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 59 |