Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Địch Nghiền Ép! (2)

Phiên bản Dịch · 1147 chữ

Pháp tướng Thiên Đế đứng phía sau lưng Diệp Quân Lâm khiến khí thế của hắn lập tức thay đổi, tựa như biến thành một người khác.

Hắn giơ tay lên, lực lượng cuồn cuộn tuôn ra phá tan mọi sát chiêu, đánh bay đám trưởng lão hạch tâm, khiến bọn họ chật vật lui lại.

“Đây là thần thông pháp tướng!”

Phong Tôn Giả sững sờ thốt lên.

“Nhưng ta chưa từng thấy loại pháp tướng này.”

Hồng Vũ Tôn Giả vẫn chưa hoàn hồn, run rẩy nói.

Trước pháp tướng khổng lồ này, bọn hắn chẳng khác nào sâu kiến, chỉ muốn phủ phục.

“Nhìn kỹ đi, kế tiếp mới là vở kịch lớn.”

Diệp Quân Lâm nhàn nhạt nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang theo uy nghiêm khó tả.

Kim Xà Tôn Giả cắn răng, kiềm chế sự run rẩy trong lòng, quát lớn:

“Ngươi định hù dọa ai? Lão bà tử đã gặp qua bao nhiêu cảnh tượng kinh thiên động địa rồi!”

“Ha ha.”

Diệp Quân Lâm cười nhạt, chậm rãi giơ tay lên, ngón trỏ chỉ thẳng về phía mi tâm của nàng.

Ầm!!

Cả trời đất bỗng chốc trở nên u ám, chỉ còn lại ánh sáng rực rỡ từ ngón tay của Diệp Quân Lâm, ánh sáng chứa đựng đại đạo chi lực!

Kim Xà Tôn Giả cảm nhận được nỗi sợ hãi không thể diễn tả thành lời.

Trước mắt nàng, ngón tay dường như đang phóng đại, mang theo khí tức tử vong đè ép.

Điều đáng sợ nhất là cơ thể nàng đột nhiên bất động, không gian xung quanh như bị đóng băng, linh khí cũng ngừng lưu chuyển.

Vô số tia sáng vàng kim tách ra từ đầu ngón tay, tựa như một thanh thần kiếm xé rách vòm trời, tạo nên những gợn sóng không gian vặn vẹo.

Tiệt Thiên Chỉ!

“Aaaa…”

Kim Xà Tôn Giả hét lên thảm thiết, liều mạng thi triển thuật pháp phòng ngự, nhưng không thể tránh khỏi kết cục bị hủy diệt.

Những người khác chứng kiến cảnh tượng đều dựng tóc gáy, sợ hãi đến mức không nói nên lời.

Ngay sau đó, Diệp Quân Lâm lại giơ nắm tay mạnh mẽ tung ra một quyền, quyền thế uy mãnh vô song.

Ầm!

Quyền ấn mang theo một vòng xoáy tựa hố đen, thế công dồn dập nghiền ép.

Các trưởng lão hạch tâm muốn tản ra trốn chạy nhưng lại kinh hoàng phát hiện không cách nào điều khiển thân thể, còn như thiêu thân lao vào vòng xoáy.

“Cứu ta! Cứu ta với!”

“Không!!!”

Những tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp trời, nhưng chẳng mấy chốc, bọn hắn đã bị nghiền thành tro bụi, thần hồn cũng ma diệt, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.

Phong Tôn Giả và Hồng Vũ Tôn Giả hoảng sợ tột độ, liếc mắt nhìn nhau rồi quay người chia ra bỏ chạy.

Lực lượng khủng bố mà Diệp Quân Lâm thể hiện ra đã hoàn toàn đánh tan chiến ý của hai người.

“Muốn trốn sao?”

Giọng nói mang chút châm chọc của Diệp Quân Lâm vang vọng.

Phong Tôn Giả và Hồng Vũ Tôn Giả kinh hãi nhận ra sau lưng mình có một bàn tay sáng rực rỡ đang vươn tới.

Bàn tay như vượt qua khoảng cách vạn dặm, lập tức nắm chặt!

“Ngươi là ma đầu! Vũ Hóa Môn sẽ không tha cho ngươi!!”

Phong Tôn Giả thất khiếu đổ máu, điên cuồng giãy giụa nhưng vô ích.

“Đại ma đầu! Đại ma đầu xuất hiện ở Hoang Châu!!”

Hồng Vũ Tôn Giả tuyệt vọng gào thét.

“Haiz, cần gì phải như vậy.”

Diệp Quân Lâm lắc đầu, hai tay siết chặt.

Bốp!

Bốp!

Hai người lập tức bị bóp nát, tan thành sương máu!

Trong nháy mắt, vô số ánh mắt ngước nhìn lên bóng dáng vô địch giữa trời cùng với pháp tướng uy nghiêm khổng lồ phía sau.

Toàn bộ thiên địa rơi vào tĩnh lặng.

...

Một lúc sau, những tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, chiến trường trở nên náo động.

“Hít hà, mười tám vị trưởng lão hạch tâm đều bị Diệp Quân Lâm giết chết!”

“Còn đánh gì nữa? Mau rút lui!!”

“Chạy mau a a a!”

Đại quân tu sĩ hùng hậu bắt đầu một cuộc tháo chạy chưa từng có.

Khắp nơi chỉ toàn những bóng người chạy trốn, như thể phía sau có ác ma tuyệt thế đang truy đuổi.

“Ừm, lần này trong cơ thể ta vẫn còn sáu phần pháp lực.

Không bằng thử xem thần thông mới.”

Diệp Quân Lâm xoa cằm, ánh mắt lóe lên vẻ suy tư.

Sau khi tu vi được nâng cao, pháp lực trong cơ thể hắn cũng gia tăng đáng kể.

Nếu tu vi như lần trước, e rằng pháp lực của hắn đã cạn kiệt.

“Thực lực của Diệp sư đệ quả thật sâu không lường được!”

Hư Hữu Niên và những người khác cảm thán, ánh mắt đầy vẻ rung động.

“Sư tôn thật là lợi hại!”

Bạch Tiểu Tịch phấn khích reo lên.

Trong số những người chứng kiến, chấn động lớn nhất phải kể đến Hồng Thiên Diệp.

Lúc này, hắn như hóa thành một pho tượng đất, đứng bất động, ngây ngốc nhìn bóng dáng ấy.

Không ai biết được, hắn đang chịu đả kích lớn đến mức nào!

“Từ từ, đây là muốn…”

Hồng Thiên Diệp cảm nhận được gì đó, sắc mặt kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ.

Trên không trung.

Thiên địa linh khí tựa như chiếc phễu đảo ngược, xoáy về phía lòng bàn tay của Diệp Quân Lâm.

Hắn vận chuyển pháp lực cuồn cuộn trong cơ thể dồn hết vào tay.

Lòng bàn tay hắn từ từ nâng lên, một đoàn sáng ngũ sắc ngưng tụ sau đó điên cuồng khuếch đại, tựa như một mặt trời ngũ sắc lơ lửng trên không.

Ánh sáng chói lọi đến mức, dù là tu sĩ ở cách chiến trường hàng vạn dặm cũng có thể nhìn thấy!

Khoảnh khắc này, thời gian dường như dừng lại.

Trong ánh mắt rung động của mọi người chỉ còn lại quầng sáng ngũ sắc rực rỡ!

Đây chính là Ngũ Cực Luân Hồi Đại Diệt Thuật!

Vút!

Diệp Quân Lâm nâng đoàn sáng ngũ sắc, nhẹ nhàng ném về phía trước.

Cảnh tượng này tựa như một con kiến nhỏ bé khiêng cả tảng đá lớn vạn trượng ném đi, trùng kích thị giác mãnh liệt!

Ầm ầm ầm…

Đoàn sáng ngũ sắc rơi xuống giữa đại quân tu sĩ, bùng nổ từng đợt năng lượng cuồn cuộn.

Năm loại ánh sáng đan xen, hòa quyện, đẹp đẽ như một đại dương ngũ sắc trải dài vô tận.

“Mau! Mau kích hoạt trận pháp phòng ngự!”

Bạn đang đọc Gặp Mạnh Liền Mạnh, Tu Vi Của Ta Không Giới Hạn của Sử Thượng Tối Soái Tác Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi orange34
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.