Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Chiêu Quyết Hồn!

Phiên bản Dịch · 1152 chữ

Những chiến thuyền khổng lồ lập tức phát ra màn chắn phòng ngự, nhưng trước ánh sáng ngũ sắc mạnh mẽ, tất cả chỉ như giấy mỏng, dễ dàng bị xé toạc. Những tu sĩ bên trong kinh hãi, trơ mắt nhìn chính mình bị ánh sáng nuốt chửng.

Đám đông tu sĩ của Vũ Hóa Môn, từ Kim Đan, Nguyên Anh đến Hóa Thần, đều bị cuốn vào trận đại hủy diệt này, tan thành tro bụi.

“A Di Đà Phật, chúng ta không nên đến đây nạp mạng. Ma đầu này còn đáng sợ hơn cả lời đồn…”

Một nhóm thiền tu ngồi kiết già trên phi thuyền, nhìn ánh sáng ngũ sắc cuồn cuộn lao tới cười thảm.

Nói dứt lời, cả phi thuyền lập tức bị nuốt chửng, hóa thành tro bụi.

Ầm ầm ầm~

Dưới uy lực của Ngũ Cực Luân Hồi Đại Diệt Thuật, đại quân hàng vạn tu sĩ bị xóa sổ, không còn dấu tích!

Cảnh tượng này khiến đệ tử và trưởng lão của Huyền Thiên Tông ngây người, kinh hãi.

“Hô…”

Diệp Quân Lâm khẽ lau mồ hôi trên trán, cảm nhận sự tiêu hao của chiêu này mà thầm tặc lưỡi.

Không hổ danh là vô thượng thần thuật!

“Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”

Sau một lúc yên tĩnh, cả tông môn bùng nổ tiếng reo hò như sấm dậy.

Cả vùng Hoang Châu rung chuyển, các tu sĩ bản địa phủ phục trước Diệp Quân Lâm, cảm thán:

“Diệp Tôn Giả một mình diệt sạch đại quân tu sĩ, thử hỏi từ xưa đến nay ai làm được?”

“Thần uy của Diệp Tôn Giả khó lường, chúng ta kính ngưỡng không thôi!”

“Vô địch! Diệp Tôn Giả vô địch!”

Những tiếng tung hô vang vọng khắp nơi.

Giữa những tiếng reo hò nhiệt liệt, Diệp Quân Lâm trở lại Phiêu Miểu Phong.

“Đại lão, chân ngài có thiếu trang sức không?”

Phong chủ Tàng Kiếm Phong lập tức chạy tới, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

“Hứ, Diệp sư đệ chẳng cần loại nam nhân thô thiển như ngươi đâu!”

Phong chủ Thiên Hương Phong đẩy hắn ta ra, sau đó e thẹn nhìn về phía Diệp Quân Lâm, dịu dàng nói:

“Diệp sư đệ, lần này vất vả cho đệ rồi. Để sư tỷ xoa bóp vai cho.”

Ánh mắt nàng chan chứa tình ý, như thể muốn hóa thành hình dáng của Diệp Quân Lâm.

Hư Hữu Niên cười khổ:

“Trận chiến này đã cho chúng ta thấy tu vi thực sự của ngươi.

Nếu không, ngươi còn định giấu chúng ta đến bao giờ đây, Diệp sư đệ, Diệp Tôn Giả!”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Các phong chủ khác cũng phấn khích hùa theo.

Thấy vậy, Diệp Quân Lâm khẽ ho vài tiếng, nói: “Khiêm tốn, làm người phải khiêm tốn.”

Nói xong, hắn ngồi xuống ghế nằm, cầm lấy một cái cánh gà nướng kiểu Orleans, mãn nguyện thưởng thức.

Lúc này, Hồng Thiên Diệp đứng yên tại chỗ, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

Hắn từng nghĩ tới việc trốn chạy, nhưng với tình hình hiện tại, hắn có trốn thoát được không?

Sau khi chứng kiến thực lực của Diệp Quân Lâm, Hồng Thiên Diệp cảm nhận khoảng cách giữa hai bên lại bị kéo dài.

Dù có liều mạng phản kháng, hắn cũng không bao giờ thắng nổi!

Huống hồ, lúc này trạng thái của hắn tệ hại vô cùng, đến cả một ngón tay của đối phương cũng không bằng!

“Làm sao bây giờ? Ta nên làm gì đây?”

“Đáng chết, tên khốn này quá gian xảo!

Rõ ràng có tu vi Đại Thừa đỉnh phong mà lại giả vờ làm tu sĩ Hợp Thể kỳ. Cả đời bổn tọa chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy!”

Suy nghĩ hỗn loạn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Hồng Thiên Diệp.

Khi nghĩ tới hậu quả sắp phải đối mặt, toàn thân hắn lạnh ngắt như rơi vào hầm băng.

Hắn căm hận chính mình, tại sao lại xúc động như vậy!

Giờ dã tâm bị phơi bày, mặt mũi xé rách, đánh trọng thương đồng môn.

Đừng nói đến việc cứu vãn mối quan hệ sư đồ, ngay cả mang nhỏ có giữ được không còn chưa biết!

Sau khi ăn hết sáu cái cánh gà nướng, Diệp Quân Lâm cầm ly trà sữa lên, nhấp một ngụm.

Hắn lộ vẻ thỏa mãn, nhưng ánh mắt chợt chú ý tới Hồng Thiên Diệp đang đứng bất động như khúc gỗ, liền nhướng mày nói:

“A, ngươi vẫn còn ở đây à?”

“Ách…”

Đám người Hư Hữu Niên đều choáng váng.

Rõ ràng từ đầu đến giờ, Diệp Quân Lâm chẳng hề bận tâm đến sự tồn tại của Hồng Thiên Diệp.

Hồng Thiên Diệp ngẩn người, chẳng lẽ chuyện này coi như bỏ qua?

Nhưng ngay giây tiếp theo, sắc mặt hắn tái mét, cả người lạnh toát.

“Giản sư huynh, phiền ngươi bây giờ băm hắn thành thịt vụn rồi mang đi bón cho cây ngô đồng trong sân viện của ta.

Xin đa tạ.”

Diệp Quân Lâm nghiêm túc nói.

Phong chủ Tàng Kiếm Phong hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng gật đầu: “Ồ, được!”

Ngay khi thanh kiếm chuẩn bị chém xuống, một tiếng “phịch” vang lên.

Hồng Thiên Diệp không hề do dự, quỳ sụp xuống đất, gấp gáp kêu lên:

“Xin sư tôn tha cho đồ nhi một mạng! Đồ nhi nguyện lập công chuộc tội, cầu xin sư tôn khoan dung!”

Phong chủ Tàng Kiếm Phong ngừng bước, lúng túng nhìn về phía Diệp Quân Lâm.

Diệp Quân Lâm mỉm cười, không giấu nổi vẻ trào phúng:

“Chẳng phải ngươi rất ngông cuồng sao? Sao bây giờ co đầu rụt cổ thế này?”

Hồng Thiên Diệp cảm thấy mặt mình nóng bừng, lòng tràn ngập xấu hổ, chỉ muốn tìm một chỗ trốn đi.

Hắn cúi đầu, khẩn cầu:

“Sư tôn, lần này là do đồ nhi kiêu ngạo, mong sư tôn cho đồ nhi một cơ hội sửa chữa lỗi lầm.”

Diệp Quân Lâm lạnh nhạt nói:

“Tự tát vào mặt mình, ta bảo dừng thì dừng.”

“Tuân lệnh…”

Hồng Thiên Diệp run rẩy đưa tay lên, cắn răng, bốp bốp bốp tự tát vào mặt. Máu tươi bắn ra từ khóe môi, nhưng hắn chẳng hề bận tâm.

Có thể sống sót thì chuyện này chẳng đáng là gì!

Bốp bốp bốp!

Bốp bốp bốp bốp!

Tiếng tát tay vang dội, lan rộng khắp đỉnh núi, khiến người nghe không khỏi rùng mình.

“Hồng sư huynh…”

Bạch Tiểu Tịch không nỡ nhìn cảnh tượng ấy, định bước tới đỡ lấy hắn, nhưng bị ánh mắt của Diệp Quân Lâm ngăn lại.

Hư Hữu Niên nhìn tình cảnh trước mắt, ánh mắt liên tục thay đổi, cuối cùng thở dài.

Bạn đang đọc Gặp Mạnh Liền Mạnh, Tu Vi Của Ta Không Giới Hạn của Sử Thượng Tối Soái Tác Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi orange34
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.