Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến Về Linh Châu! (2)

Phiên bản Dịch · 1129 chữ

“Ha ha, nói vậy chưa đủ đâu. Đừng quên bây giờ là Hư Tiên, tương lai chưa biết chừng sẽ đột phá thành Chân Tiên. Khi đó, chẳng phải có thể tồn tại trăm vạn tuế nguyệt hay sao? Tiết công tử, ta nói vậy có đúng không?”

Một tên thái tử hoàng triều nịnh nọt nói.

“Tiết công tử là trưởng tôn của Tiết gia, địa vị hiện tại càng không thể xem thường! Đừng nói ở Linh Châu, e rằng trong toàn bộ Đông Vực, ngài cũng có thể tung hoành ngang dọc!”

Một kiếm tu nổi danh nâng chén, cười nói.

“Đúng, đúng, sau này mong công tử chiếu cố chúng ta nhiều hơn!”

Những khách nhân xung quanh cũng sôi nổi trò chuyện.

“Dễ nói, dễ nói!”

Người thanh niên mặc cẩm y, gương mặt mang nét tà mị, khóe miệng nở nụ cười đầy đắc ý, tay phe phẩy chiếc quạt, dáng vẻ vô cùng mãn nguyện.

Những người có thể đến đây đều là các nhân vật có tiếng tăm tại các đạo châu lớn của Đông Vực.

Hiện giờ tất cả bọn họ đều đang nịnh nọt, điều này khiến lòng hư vinh của Tiết Thiên Nhất được thỏa mãn cực độ!

“Phải rồi, không biết Tiết gia có gửi thiệp mời cho Huyền Thiên Tông không?”

Đột nhiên, có một khách mời nhắc.

Không khí náo nhiệt bỗng trở nên yên lặng.

Ánh mắt hiếu kỳ từ bốn phương tám hướng đổ dồn về phía Tiết Thiên Nhất.

Từ sau trận chiến tại Hoang Châu, hiện nay ở Đông Vực, danh tiếng của Huyền Thiên Tông vang dội nhất.

Ngay cả Vũ Hóa Môn cũng vì tình báo sai lầm mà chịu tổn thất nặng nề, đại quân tu sĩ bị tiêu diệt, nhiều trưởng lão bỏ mạng.

Quỷ mới biết, Huyền Thiên Tông Diệp Quân Lâm kia lại là một Tôn giả!

Nếu yến tiệc lần này có sự tham dự của Huyền Thiên Tông, sẽ mang ý nghĩa phi phàm nha.

Ánh mắt Tiết Thiên Nhất lấp lóe, cười lạnh nói:

“Tất nhiên là có. Nhưng không biết Huyền Thiên Tông có dám phái người đến không.

Đừng có tìm một tên vô danh tiểu tốt đến lừa gạt Tiết gia chúng ta, nếu không thì ngay cả cửa cũng không vào được!”

“Nếu là Diệp Quân Lâm đích thân đến thì sao?”

Một vị khách nhân lớn tiếng hỏi.

Nghe thấy cái tên này, Tiết Thiên Nhất nhớ đến bóng dáng hắc bào kia, trán khẽ toát mồ hôi, nhưng vẻ mặt vẫn hiện lên sự kiêu ngạo.

Hắn phe phẩy quạt, cười nói:

“Hừ! Vậy thì để tên man di đó mở rộng tầm mắt, xem thử Tiết gia Linh Châu này có nội tình ra sao!”

“Tiết công tử thật bá khí!”

Nghe vậy, đám đông liền hào hứng giơ ngón tay cái lên tán thưởng.

Một vị khách mời nịnh nọt nói:

“Tên Diệp Quân Lâm kia tuy là Tôn giả, nhưng trước mặt Tiết công tử, cũng phải ngoan ngoãn đến kính rượu thôi!

Dù sao, lão tổ của Tiết công tử là một vị Hư Tiên! Tôn giả có mạnh cũng không so được với Hư Tiên.”

“Ha ha ha, đúng vậy!”

Tiếng cười rộ lên khắp nơi.

Được mọi người liên tục tâng bốc, Tiết Thiên Nhất như lâng lâng trên mây, trong lòng đắc ý thầm nghĩ:

“Diệp Quân Lâm, ngươi có danh tiếng lớn thì sao?

Trước mặt bản công tử, dù là long cũng phải ngoan ngoãn cuộn mình!”

Là hoa công tử đệ nhất Linh Châu, người khác có thể dựa vào phụ thân khoe mẽ, nhưng Tiết Thiên Nhất thì khác, hắn trực tiếp dựa vào lão tổ của gia tộc!

Đúng lúc này, bên ngoài phủ có những tiếng kêu kinh hãi vang lên.

“Lão thiên! Đó là cái gì?!”

Ầm ầm ầm…

Từ trên bầu trời, một luồng uy áp như vương giả cuồn cuộn lan tỏa, bao trùm lên toàn bộ các đảo nổi của Tiết gia.

Những hòn đảo nhỏ bắt đầu rung chuyển dữ dội đến mức có thể thấy bằng mắt thường.

Vô số người sợ hãi, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh hoàng tột độ.

Bọn họ mở to mắt, nhìn thấy một sinh vật khổng lồ dài hàng vạn trượng từ trong biển mây lộ ra, hình dáng như cự kình, đôi cánh khổng lồ vỗ mạnh, che lấp cả bầu trời.

Những chiếc phi chu và bảo thuyền ở gần lập tức né tránh, các tu sĩ bên trên há hốc mồm, ngẩn ngơ nhìn sinh vật khổng lồ kia.

“Đây là yêu thú gì? Ta cảm nhận được uy áp của Tôn giả!”

Một người sợ hãi nói.

Trong đám đông, một lão giả mặc thanh y ngồi trên lưng một con Đại Bằng.

Khi nhìn thấy sinh vật này, lão như bị sét đánh, kinh hãi thốt lên:

“Đây, đây là Côn Bằng!”

“Côn Bằng? Ta từng nghe qua, đó là một thần thú thượng cổ đã tuyệt tích từ lâu!”

Nhiều tu sĩ hiểu biết về thần thú lộ vẻ chấn động.

“Sự kiện lớn như yến tiệc của Tiết gia có Côn Bằng hiện thế, chẳng lẽ đây là điềm lành?”

“Khoan đã, nhìn kỹ! Trên lưng Côn Bằng có một tòa cung điện!

Thần thú này đã nhận chủ rồi!”

Không biết ai đó hét lên.

Lập tức, bốn phương tám hướng vang lên những tiếng hít khí lạnh.

“Dùng Côn Bằng làm tọa kỵ? Đây là nhân vật nào?

Đông Vực có cường giả làm được chuyện này sao?”

Khi mọi người đang bàn tán, Côn Bằng mang theo uy thế ngút trời, lao thẳng về phía chủ phủ của Tiết gia trên hòn đảo khổng lồ.

Trên đảo, từ lão nhân đến hài tử, toàn bộ tộc nhân Tiết gia đều bị thần thú mạnh mẽ này dọa phát run.

“Tiết công tử, mau nhìn kìa!

Có đại năng cưỡi Côn Bằng đến dự tiệc!”

“Lão thiên! Lấy thần thú cấp Chí Tôn làm tọa kỵ, khí thế thật sự không ai bì nổi!”

“Người đó rốt cuộc là ai? Lẽ nào có quan hệ với lão tổ của Tiết gia?”

Khách nhân xôn xao suy đoán.

Tiết Thiên Nhất sững người, bỗng ho khan vài tiếng, giả vờ trầm ngâm:

“Đúng vậy, vị khách này từng có quan hệ với lão tổ nhà ta.

Ta còn nhớ phụ mẫu từng kể rằng, khi ta mới ra đời, ngài ấy từng xuất hiện, muốn nhận ta làm nghĩa tử.

Nhưng phụ mẫu lo lắng nhân quả này quá lớn, nên mới khéo léo từ chối.

Nghĩ lại, thật sự cảm khái…”

Bạn đang đọc Gặp Mạnh Liền Mạnh, Tu Vi Của Ta Không Giới Hạn của Sử Thượng Tối Soái Tác Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi orange34
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.