Răn dạy Tô Mặc
Phía trên linh chu.
Chu Đức Vũ cũng giải thích mọi việc với lão tổ Nam Bình học phủ.
"Ầy, thì ra là nhận mệnh lệnh!" Trầm Bình Nam thở dài một hơi, chỉ một chút sơ suất mà cả Bình Nam học phủ hắn xây dựng bao lâu liền bị huỷ hoại trong chốc lát.
"Tô gia này có lai lịch gì, tại sao trước đó ta chưa từng nghe nói qua?" Trầm Bình Nam đem nghi vẫn trong đầu mình hỏi.
"Ngươi không cần biết nhiều, tuy nhiên ta chỉ nhắc nhở ngươi một câu, không thể địch lại" Chu Đức Vũ cũng không nói gì thêm chỉ mở miệng khuyên một câu.
Bọn họ lúc trẻ từng gặp nhau trong một di tích cũng coi như quen biết cho nên hắn cũng không hi vọng lão tổ Nam Bình học viện tự tìm đường chết.
Tông chủ Thiên Thu tông kiểm kê nhân số thương vong lần này một chút. Thiên Võ cảnh chết không ít, chấp sự chết vài người, mấy trưởng lão cũng chịu tổn thương nhẹ, còn các cung phụng của Tô gia cũng chỉ vài người bị thương ngoài gia không ai tử vong.
Lần này phá huỷ Bình Nam học phủ Thiên Thu tông cũng không chịu tổn thất quá lớn, tuy nhiên những tài nguyên của Bình Nam học phủ cũng không có quyền làm chủ.
Nhìn thống kê thương vong trên tay, tông chủ Thiên Thu tông có chút đau lòng, dù sao những người này đều là trụ cột của tông môn.
Tô gia.
"Chúc mừng kí chủ thành công huỷ diệt Bình Nam học phủ, thu hoạch được năm vạn giá trị khí vận"
Tô Tầm nghe được âm thanh của hệ thống mở hai mắt ra.
Mười vạn giá trị khí vận, lại có thể đổi được một cái hệ thống rồi.
Nói xong Tô Tầm trực tiếp biến mất tại chỗ.
Trong phòng của ngũ trưởng lão.
Những ngày qua nội thương của Tô Mặc đã đỡ hơn không ít nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như trước.
Tô Mặc đứng ở trong sân tay cầm một thanh kiếm gỗ nhưng chỉ vừa múa được vài đường liền ngã xuống đất.
Hắn có chút không cam lòng liền đứng dậy cầm thanh kiếm giơ lên, bất quá kết quả vẫn như cũ.
Tồ Tầm đứng một bên nhìn nhưng Tô Mặc cũng không phát hiện được hắn.
"Mặc nhi" Tô Tầm nhìn hành động đứng lên ngã xuống liên tục của Tô Mặc thì lên tiếng nói.
"Người nào?"Tô Mặc cảnh giác nhìn về hướng phát ra âm thanh nhưng lại không phát hiện ra bất cứ thứ gì, hắn liền giơ thanh kiếm thủ trước ngực làm ra tư thế phòng thủ.
Thân hình Tô Tầm hiện ra.
"Lão tổ"
Tô Mặc nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi hiện lên trước mắt có chút kinh ngác nhưng vẫn quỳ xuống kêu một tiếng.
Hắn là dòng chính của Tô gia tự nhiên là biết dáng vẻ của lão tổ bọn hắn.
Tô Tầm cũng không có đỡ hắn dậy mà đứng trước mặt răn dạy.
"Thế gian này tất cả mọi việc đều có số mệnh của nó, đại đạo ngàn vạn nhưng mà lại trăm sông đổ về một biển, võ giả tuy cường đại nhưng cũng không phải là con đường duy nhất. Người thánh hiền miệng ngậm chân ngôn, đại nho cũng có thể một chữ trấn áp vạn quân, cũng có Phật gia một ngày đốn ngộ phi thăng.... con đường võ giả mất hết thì ta tìm con đường khác là được"
Tô Tầm tức giận nhìn về phía Tô Mặc.
"Lúc trước thời điểm ta kể cho ngươi về Khổng Thánh Nhân ngươi đã nói muốn trở thành một người như hắn, trở thành đại nho, một vị Chí Thánh của thiên địa, thế nhưng ngươi nhìn lại mình bây giờ đi. Ở trên người ngươi ta chỉ thấy được sự thù hận"
Giọng nói của Tô Tầm trầm mặc, hắn cũng coi như là nhìn toàn bộ quá trình từ bé đến lớn của Tô Mặc cho nên cũng không muốn nhìn thấy hắn lầm đường lạc lối.
"Lão tổ, những thứ người nói ta đều nhớ rõ, cũng đều hiểu chỉ là có điều bản thân ta không cam tâm mà thôi!"
Tô Mặc có chút bất đắc dĩ mở miệng, hắn vừa nghĩ tới tên công tử kia thì bẩn thân liền tức giận mà muốn báo thù.
Hắn chỉ nói tên kia vài câu, cũng không làm hắn bị thương gì, tại sao đám người Bình Nam học phủ lại đem đan điền của hắn phế đi, những thứ nho đạo mình luôn tin vào cũng không cứu được mình.
"Ngu si"Tô Tầm biết ý tứ của Tô Mặc.
" Đại trượng phu cầm được thì buông được, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn, muốn trở thành đại nho cũng không phải sự tình một sớm một chiều có thể đạt được, làm sao mà ngươi lại không hiểu chứ?"
"Thôi! khi nào ngươi nghĩ thông suốt thì đến sau núi tìm ta"
Tô Tầm tức giận nói sau đó thì rời đi.
Đan điền của Tô Mặc phá nát không có cách nào chữa khỏi nhưng mà lại có con đường khác để hắn đi.
Đứa nhỏ này rất thích đọc sách, từ nhỏ đã muốn giáo hoá thiên hạ cũng vì vậy mà hắn mới lén lút ra ngoài bài nhập vào Bình Nam học phủ, tuy nhiên lại vì muốn báo thù mà muốn đi con đường khác, rõ ràng có thể trở thành đại nho đương đại nhưng hắn lại không biết con đường mình phải đi, thế thì làm sao Tô Tầm có thể giúp hắn.
Nho gia giảng chính là Tiệm Ngộ, nghĩa là là biết từ từ, hiểu từ từ. Còn Phật gia giảng chính là Đốn Ngộ chính là tiến vào trạng giáo giác ngộ ngay tức khắc, mà lại Phật gia nếu như không có sự tích luỹ sâu sắc thì làm sao có thể tiến vào trạng thái đốn ngộ được? Đứa nhỏ này vẫn mà quá mức vội vàng.
Sau khi Tô Tầm rời đi, Tô Mặc cũng không đứng dậy hắn vẫn quỳ trên mặt đất lặng nhìn từng chiếc lá cây trong viện bị gió thổi đi, trông thấy từng con kiến đang nối đuôi nhau đem thức ăn về tổ, giống như hiểu ra được thứ gì cũng giống như không hiểu gì.
Tô Trạch Tắc sau khi trở về đầu tiên là đi tìm gia chủ bẩm báo tình huống một chút, sau khi biết lần này Thiên Thu tông đã xuất lực không ít, bị tổn thất khá nặng thì liền phái một ngũ phẩm Luyện Đan sư và hai tứ phẩm Luyện Đan sư mang theo không ít đan dược, trong đó có không ít Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn đến Thiên Thu tông.
Về sau còn rất nhiều việc sử dụng đến Thiên Thu tông, cho nên không thể đệ bọn họ bị hao tổn nguyên khí được, đã là người của mình thì Tô gia cũng không tiếc cho bọn hắn những phúc lợi đáng có.
Khi Tô Trạch Tắc về đến phủ viện thì liền thấy nhi tử của mình đang quỳ dưới đất, thân hình bất động không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, hắn biết nhi tử của mình đang lâm vào trạng thái đốn ngộ, lúc này không cho phép bất kể người nào làm phiền liền ở một bên thủ hộ cho hắn.
Mà ở một bên khác Tô Hành đã thuận lợi đột phá đến Địa Võ cảnh sơ kỳ, hắn mặc vào một bộ y phục dạ hành, dự đính tiến về phía sau núi tìm hiểu.
Phía sau núi đích thật rất ít người, trên đoạn đường hắn đi hầu như không gặp được người nào.
Phía sau núi không chỉ là nơi bế quan của Tô Tầm mà còn là từ đường và nơi đông đảo các lão tổ bế quan tu hành cho nên không có nhiều người phía sau núi cũng là chuyện bình thường.
Tô Hành nhìn bốn phía, hắn cũng không quen thuộc nơi này càng không dám sử dụng linh lực nếu không nhất định sẽ bị người ta phát giác.
Tô Tầm tự nhiên là biết hành động của Tô Hành, Tô Trạch Đoan cũng biết, Thiên Cương Bắc Đẩu Trận đâu phải là một trận pháp đơn giản.
Tuy nhiên trước đó Tô Tầm đã nói qua nên hắn cũng làm như không có chuyện gì phát sinh.
Tô Hành đi đến từ đường của Tô gia , hắn cảm thấy chỉ có thể tại từ đường hoặc là ở trên người được gọi là lão tổ của Tô gia.
Nhưng sau khi hắn đến từ đường thì chẳng phát hiện được điều gì khác thường.
"Thế nào? Phát hiện thứ gì sao?" Một âm thanh vang lên phía sau lưng Tô Hành doạ hắn chết khiếp.
Đăng bởi | B3haihaunamdinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 9 |