Ngày này ta đã chờ đợi tám mươi năm! (2)
“Tộc trưởng uy vũ!!”
Các trưởng lão khác vội vàng phụ họa theo, từng người không ngừng nịnh nọt, đây là chân tâm thật ý.
Bọn họ đấu với nhà Trâu và nhà Ngụy mấy trăm năm, ai cũng không có cách nào làm gì được nhau.
Mục tiêu của mấy tộc trưởng và các trưởng lão trước là có thể một mình độc chiếm Vân Sơn thành, đáng tiếc là không làm được.
Không ngờ, hôm nay lại mơ mơ hồ hồ giải quyết tộc trưởng và trưởng lão của bọn họ.
Xưng bá Vân Sơn thành đã gần trong gang tấc.
Điều này thật không thể tưởng tượng nổi, tựa như nằm mơ.
Có thể nói, giờ phút này sự khâm phục và kính ngưỡng của họ đối với Từ Khinh Chu đã đạt tới đỉnh cao.
Chờ sau khi Từ gia họ hoàn toàn trở thành đệ nhất gia tộc ở Vân Sơn thành, địa vị của Từ Khinh Chu ở Từ gia họ tuyệt đối có thể đánh đồng với lão tổ Từ gia.
Từ Khinh Chu nói: “Đi thôi chư vị, nên về thành làm chính sự rồi.”
“Đúng đúng đúng! Ngày này ta đã đợi tám mươi năm!”
“Lát nữa xin hãy để ta xung phong, ta nằm mơ cũng muốn giết vào nhà họ Trâu!”
“Ngươi dẫn đầu vào Trâu gia, ta liền dẫn đầu tiến vào Ngụy gia!”
Bảy vị trưởng lão hoan hô nhảy nhót, từng người vui vẻ như là hài tử lập tức được nhận kẹo vậy.
Mấy trăm năm qua, ba đại gia tộc ma sát không ngừng, có mấy lần đánh phá ác, đều động chân hỏa, ngươi nếu là giết hai người ta, vậy ta phải giết ngươi một đôi, ai cũng không nhượng bộ.
Nếu không phải không có lòng tin bắt được đối phương, sợ một phương khác ngồi thu ngư ông đắc lợi, đã sớm đánh ngươi chết ta sống.
Giữa ba đại gia tộc có thể nói là oán hận chất chứa đã lâu, chỉ cần có cơ hội, đều muốn diệt đối phương.
Hiện tại Từ Khinh Chu tranh thủ được cơ hội này, tự nhiên là nắm chặt lấy, thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi.
Sau khi họ trở lại Vân Sơn thành, Từ Khinh Chu và bảy trưởng lão dẫn theo các tộc nhân chia làm hai đội đằng đằng sát khí chạy tới nhà họ Trâu và nhà họ Ngụy.
Chiến lực đứng đầu của ba đại gia tộc giống nhau, đều là một tộc trưởng Huyền Đan trung kỳ, hai trưởng lão Huyền Đan sơ kỳ.
Để đảm bảo mai phục Từ Khinh Chu có thể không chút sơ hở, ba tu sĩ Huyền Đan của mỗi nhà đều xuất động.
Không ngờ, sáu người trực tiếp bị khí độc của Từ Khinh Chu hốt gọn, thậm chí cũng không thể ép Từ Khinh Chu động thủ.
Hiện tại trong nhà họ chỉ có tu sĩ Thối Thể, Tụ Khí, Nạp Linh cảnh, lại phải đối mặt với tu sĩ Huyền Đan của Từ gia, chỉ là họ còn không biết.
Vì thế khi mọi người Từ gia đánh tới cửa nhà, họ càng nhiều hơn chính là kinh ngạc cùng phẫn nộ.
“Sao bọn họ dám!!”
Trưởng lão Trâu gia chỉ vào Từ Khinh Chu, giận dữ quát.
“Từ Khinh Chu! Từ gia các ngươi có ý gì đây! Chẳng lẽ muốn khai chiến với Trâu gia chúng ta!!”
Từ Khinh Chu lười nói nhảm, chỉ khoát tay, người Từ gia không nói hai lời, cầm lấy pháp bảo vũ khí xông tới.
Cảnh tượng này cũng diễn ra cùng một lúc với Ngụy gia, thanh thế to lớn kinh động tất cả mọi người trong thành.
Vân Sơn thành sắp biến thiên.
Khi Từ Lạc biết được tin tức này, cả người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tảng đá lớn đè nặng trong lòng hắn cuối cùng cũng rơi xuống.
Dù sao đây là tiếc nuối lớn nhất kiếp trước của hắn, nay trọng sinh trở về, cuối cùng cũng được bù đắp.
“Giải quyết xong Trâu gia và Ngụy gia, Từ gia chúng ta sẽ là gia tộc đệ nhất Vân Sơn thành.”
“Ta cũng có thể yên tâm ra ngoài lịch lãm rèn luyện, tăng cao tu vi, thuận tiện nghiên cứu chí bảo trọng sinh trong đan điền của ta một chút.”
“Chờ ta cường đại lên, liền có thể cân nhắc tìm một động thiên phúc địa, chuyển toàn bộ Từ gia qua.”
Là một đại năng trọng sinh trở về, không có thực lực khiến Từ Lạc cảm thấy rất không an toàn.
Mặc dù ở trong nhà tu luyện cũng có thể tăng lên tu vi, nhưng không trải qua ma luyện, cuối cùng vẫn là chậm một chút.
Từ Lạc biết rõ thiên phú của bản thân cũng không phải đặc biệt xuất chúng, chỉ có trải qua chiến đấu và ma luyện trong hiểm cảnh, mới có thể nhanh chóng tăng lên tu vi của mình.
Lúc này ngoài cửa truyền đến một giọng nói.
“Từ Lạc, Ngụy gia bên kia thiếu người, trưởng lão bảo chúng ta cũng đi qua.”
Dù sao trước đây Trâu gia và Ngụy gia cũng là gia tộc cùng cấp bậc với Từ gia, thâm căn cố đế ở Vân Sơn thành, sản nghiệp cũng rất lớn.
Cho nên khi nhổ cỏ tận gốc và thu hoạch sản nghiệp, cần rất nhiều nhân thủ.
Từ Lạc là Thối Thể cảnh cũng cần đi hỗ trợ.
“Tới rồi.”
Từ Lạc đi ra khỏi phòng, cùng mấy tộc nhân đi tới Ngụy gia.
Lúc này Từ Khinh Chu đã giải quyết toàn bộ tu sĩ Nạp Linh của Trâu gia và Ngụy gia, còn lại giao cho các tộc nhân, đây cũng coi như là một cơ hội rèn luyện bọn họ.
Từ Khinh Chu cũng không có về nhà, mà là quay đầu đi tới phủ thành chủ, gặp được thành chủ Ký Đông Phương.
Đăng bởi | HoangYen1990 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 193 |