Khoai lang phỏng tay
Ký Đông Phương ngồi bình chân như vại, trong tay cầm một bầu rượu tinh xảo, từ đó tản mát ra mùi rượu thấm vào lòng người.
Hắn liếc qua Từ Khinh Chu, dùng giọng điệu trách cứ nói.
“Từ huynh đệ, Từ gia các ngươi xuất động nhiều người chém giết như vậy trong thành, điều này trái với luật của Đại Tề chúng ta, các bộ khoái vẫn chờ mệnh lệnh của ta, điều này làm cho ta rất khó xử lý.”
Văn bản rõ ràng của vương triều Đại Tề quy định, không thể ẩu đả đánh nhau trong thành, chớ đừng nói chi là tùy ý giết chóc.
Nhưng thành Vân Sơn nằm ở nơi hẻo lánh, thành chủ Ký Đông Phương ở trong thành hoàn toàn chính là hoàng đế một phương, làm sao cũng là do ông ta định đoạt.
Nếu như đánh nhau là người bình thường, đã sớm bị bắt rồi.
Từ Khinh Chu chắp tay nói: “Từ mỗ lần này đến đây chính là để bồi tội.”
Căn cứ vào tiếng lòng của người trọng sinh Từ Lạc, Từ Khinh Chu biết trong kiếp trước của hắn, nhà họ Trâu và nhà họ Ngụy đã diệt nhà họ Từ, thu được tất cả sản nghiệp và tài sản của nhà họ Từ, phủ thành chủ cũng được chia một chén canh.
Ký Đông Phương không phải là một đám với nhà họ Trâu nhà họ Ngụy, trong mắt ông ta chỉ có lợi ích, ai thắng ông ta sẽ giúp đỡ thâu tóm kẻ thất bại, kiếm lời từ đó.
Khi biết Từ gia giết tới Trâu gia và Ngụy gia, Ký Đông Phương rất kinh ngạc, bởi vì điều này không đúng với dự đoán của ông ta.
Nhưng cũng chỉ là kinh ngạc, bọn họ ai thắng cũng không sao cả, dù sao mình cũng phải kiếm một khoản từ trong đó.
Từ Khinh Chu cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hào phóng nhường ra một bộ phận lợi ích, lúc này trên mặt Ký Đông Phương mới lộ ra nụ cười, rất là hài lòng.
“Hợp tác với người thông minh như Từ huynh đệ tốt hơn hai lão ngoan cố keo kiệt kia nhiều.”
Từ Khinh Chu cười cười, trong lòng oán thầm, bọn họ là keo kiệt, ngươi là tham lam, năm mươi bước cười trăm bước.
Ký Đông Phương đột nhiên nói: “Nếu Từ huynh đã hào phóng như vậy, ta cũng bán cho huynh một ân tình, nói cho huynh một chuyện.”
“Lúc trước Trâu Quỳ và Ngụy Tam Nguyên đã mượn một kiện pháp bảo của trưởng lão Thất Tinh môn, hiện tại hẳn là ở chỗ ngươi.”
Từ Khinh Chu hiểu được, thứ hắn nói hẳn là tiểu ấn màu vàng mà Hình Vanh lấy, đó là một kiện pháp bảo Huyền giai thượng phẩm, lúc ấy một kích trực tiếp đập vỡ nát Phi Ưng Chu.
Nếu như không phải đã hạ độc trước, Từ Khinh Chu đối mặt với Trâu Quỳ có được kiện pháp bảo này thật đúng là không phải là đối thủ.
Từ Khinh Chu trước đó còn đang buồn bực, Trâu Quỳ làm sao lại có được một món chí bảo như vậy, không nghĩ tới là mượn từ trưởng lão Thất Tinh môn.
Linh Nguyệt tông là thế lực nhất lưu, Thất Tinh môn yếu hơn một chút, là thế lực nhị lưu, nhưng so với Từ gia thì vẫn là quái vật khổng lồ.
Dựa theo thế lực vương triều phân chia, chỉ có ba tu sĩ Huyền Đan, mà Từ Khinh Chu mạnh nhất chỉ là Từ gia Huyền Đan trung kỳ, ngay cả thế lực tứ lưu cũng không tính.
Từ Khinh Chu nói: "Quả thật có một kiện pháp bảo như vậy, ta còn..."
Ký Đông Phương đưa tay cắt ngang lời của hắn.
"Ta không có ý gì khác, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, đây là một củ khoai lang phỏng tay, ngươi phải xử lý thích đáng mới được."
Từ Khinh Chu trả lời: "Tạ thành chủ nhắc nhở."
Hắn còn tưởng rằng Ký Đông Phương coi trọng pháp bảo này, không nghĩ tới lại là nhắc nhở hắn.
Nhưng Ký Đông Phương tham lam không chỉ tốt bụng nhắc nhở Từ Khinh Chu, hắn cũng có tính toán của mình.
Mặc kệ Vân Sơn thành có bao nhiêu gia tộc lớn nhỏ, ai mạnh ai yếu, Ký Đông Phương đều không quan tâm, nhưng không thể không có những gia tộc này.
Nếu như Từ Khinh Chu xử lý không tốt món pháp bảo này, có khả năng Từ gia sẽ bị trưởng lão Thất Tinh môn tiêu diệt, đến lúc đó Vân Sơn thành sẽ không có đại gia tộc, đây không phải là điều mà Ký Đông Phương muốn nhìn thấy.
Từ Khinh Chu đi rồi, Ký Đông Phương nhìn về phía xa, lẩm bẩm nói.
"Từ Khinh Chu này một thời gian không gặp, sao lại xảy ra biến hóa lớn như vậy, chỉ là phương diện khí chất nhìn giống như là đổi một người khác, lẽ nào đây chính là nguyên nhân hắn có thể chuyển bại thành thắng, diệt Trâu gia cùng Ngụy gia?"
Nghĩ tới đây, Ký Đông Phương vẻ mặt ghét bỏ.
“Trâu gia và Ngụy gia thật sự là đủ phế, liên hợp lại cầm một kiện huyền giai pháp bảo mai phục Từ Khinh Chu, lại còn bị phản sát, thật sự là bùn nhão không dính nổi tường.”
“Nhưng như vậy vừa vặn, ta có thể thu hoạch được càng nhiều lợi ích.”
Từ tài sản của Từ gia chia một chén canh, cùng từ tài sản của Ngụy gia Trâu gia chia một chén canh, thể lượng là hoàn toàn không giống nhau.
... … …
Trên đường Từ Khinh Chu về nhà, vẫn luôn suy nghĩ chuyện về tiểu ấn màu vàng.
Đăng bởi | HoangYen1990 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 177 |