Niềm vui của thiên tài, người thường không thể tưởng tượng nổi! (2)
[Con biết ngay mà, con là thiên tài vạn người không có một! Nhân vật thiên kiêu, oa ha ha ha...]
Từ Khinh Chu: “.....”
Tiểu tử ngươi lúc này đã bắt đầu đắc ý vênh váo, mũi vểnh lên trời đúng không!!
“Ba!”
Từ Khinh Chu đưa tay tát một cái, quất lên đầu hắn.
“Đắc ý cái gì! Cho dù thiên phú tốt, nếu con không cố gắng, cuối cùng cũng sẽ phai mờ khỏi đám đông.”
“Trên thế giới này cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu thiên tài.”
“Từ xưa đến nay, thiên tài chết yểu nhiều vô số kể, chỉ có trưởng thành lên, ngươi mới gọi là thiên tài, trưởng thành không nổi, đó chính là phế vật!”
Một cái tát này của Từ Khinh Chu đã trực tiếp đánh thức giấc mộng của Từ Mục Ca, anh rụt cổ lại, gật đầu lia lịa như giã tỏi.
“Vâng vâng vâng, thúc nói rất đúng, ta không nên đắc ý vênh váo.”
[Ta hiểu rồi, chờ sau khi ta mạnh lên lại đắc ý!]
Từ Khinh Chu dở khóc dở cười, nhưng mà với hiểu biết của mình về hắn, từ nhỏ hắn đã có tính cách như vậy, đây cũng là chuyện không có cách nào khác.
Từ Khinh Chu lấy ra 《Ly Hỏa quyết》 Địa giai hạ phẩm ném cho hắn.
“Luyện bộ công pháp này thử xem.”
Bình thường tân thủ đều là trước tiên bắt đầu từ Hành Khí quyết cơ sở đơn giản nhất, sau khi đánh tốt cơ sở, lại thử nghiệm công pháp mạnh hơn khó hơn, tiến hành theo chất lượng.
Nhưng rất hiển nhiên, thể chất căn cốt của Từ Mục Ca không chỉ rất tốt, mà ngộ tính cũng cực mạnh.
Đối đãi thiên tài, tự nhiên không thể giống đối đãi người bình thường, hoàn toàn không cần tiến hành theo chất lượng.
Sau khi nhập môn liền trực tiếp kéo độ khó lên cao nhất.
Từ Mục Ca cũng không biết cấp bậc và độ khó của 《Trường Thanh Ly Hỏa quyết》 cầm lên liền bắt đầu luyện.
Từ Khinh Chu còn nghĩ đến bộ công pháp này mình luyện mấy ngày, có một chút tâm đắc, hắn có vấn đề gì mình cũng có thể giúp đỡ giải đáp một chút.
Kết quả giống như vừa rồi, căn bản không có một chút vấn đề.
Từ Mục Ca vẫn như cũ rất nhẹ nhàng nhập môn.
Xin lỗi, có thiên phú chính là có thể muốn làm gì thì làm.
Người bình thường khoái lạc thiên tài căn bản không tưởng tượng nổi.
Điều này thậm chí khiến Từ Khinh Chu nảy sinh ý tưởng thỉnh giáo hắn, nhưng cảm thấy không giữ được thể diện, cho nên không mở miệng.
Đều nói sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào cá nhân.
Lúc này Từ Mục Ca vừa mới được dẫn vào cửa, Từ Khinh Chu đã phát hiện ra mình không thể dạy được cho hắn nữa.
Hiện tại toàn bộ Từ gia, cũng chỉ có Từ Lạc trọng sinh trở về mới có thể dạy bảo hắn.
Nhưng Từ Lạc đã ra ngoài rèn luyện.
Từ Khinh Chu nghĩ tới Linh Nguyệt tông, có thể đưa Từ Mục Ca đến Linh Nguyệt tông.
Ở Linh Nguyệt tông, với thiên phú của Từ Mục Ca, nhất định sẽ được bồi dưỡng trọng điểm, có thể trưởng thành nhanh hơn trong hoàn cảnh an toàn.
Vốn hắn còn muốn tản tin tức giả ra, nói dối là Từ gia có tộc nhân được cao nhân Linh Nguyệt tông thu làm đồ đệ, mục đích là để chấn nhiếp trưởng lão Thất Tinh môn.
Bây giờ tin tức giả hoàn toàn có thể biến thành thật.
Từ Khinh Chu kinh nghiệm quá ít, đối với thiên phú của Từ Mục Ca không có một khái niệm hoàn chỉnh, thậm chí không biết hắn là thể chất đặc thù gì, lời nói thấm thía nói.
“Mục Ca, thiên phú của ngươi rất tốt. Chỉ là Từ gia quá nhỏ, không ai dạy ngươi. Chỉ có đi đại tông môn như Linh Nguyệt tông mới có thể phát huy thiên phú của ngươi ra.”
Trên thực tế, Linh Nguyệt tông cũng không đủ.
Nhưng ít ra ở Linh Nguyệt tông tu luyện nhanh hơn ở nhà rất nhiều, còn an toàn hơn nhiều.
“Linh Nguyệt Tông?” Từ Mục Ca nghi hoặc nói: “Người muốn gia nhập Linh Nguyệt tông không phải hai ngày trước đều đã xuất phát rồi sao? Bây giờ đi có phải hơi muộn rồi hay không.”
Từ Khinh Chu trả lời: “Đó là bởi vì bọn họ đi quá chậm, cho nên muốn xuất phát sớm. Trên thực tế, khảo hạch nhập môn của Linh Nguyệt tông là ngày kia, nếu ta tự mình đưa ngươi, nhất định có thể đuổi kịp.”
Trong mắt Từ Mục Ca tỏa sáng, hắn đã sớm nghe nói về Linh Nguyệt tông, đương nhiên cũng không ngừng ngóng trông.
“Còn phải làm phiền ngài tự mình đưa ta, chất nhi thẹn trong lòng nha.”
Từ Khinh Chu trả lời: “Đều là người trong nhà, không cần khách khí.”
“Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta bây giờ liền xuất phát đi!” Từ Mục Ca có chút không kịp chờ đợi nói.
[Ta đã sớm có chút mong mỏi với thánh địa tu luyện chính thức, nghe nói Linh Nguyệt tông có rất nhiều tiên nữ xinh đẹp như hoa, không biết là thật hay giả. ]
Trên trán Từ Khinh Chu lập tức xuất hiện mấy đường màu đen.
Ngươi còn chưa đi đã nhớ thương tiên nữ tông môn người ta!!
Từ Khinh Chu hữu khí vô lực nói: “Ngươi trở về ăn cơm trưa nói lời tạm biệt với cha mẹ ngươi, chúng ta lại xuất phát cũng không muộn.”
“Vâng thúc.”
Từ Mục Ca đứng dậy chắp tay, rời khỏi nơi này.
Đăng bởi | HoangYen1990 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 2230 |