Người so với người tức chết người! (1)
Linh Nguyệt tông có thể một mực bảo trì địa vị thế lực nhất lưu của mình, chính là dựa vào việc liên tục không ngừng mời chào đệ tử ưu tú.
Tỉ lệ thông qua một phần hai mươi khảo hạch, đệ tử được chọn ra tự nhiên ưu tú.
“Vậy mà đào thải nhiều như vậy!” Thôi Sơn không khỏi kinh hô.
Vốn hắn còn rất có lòng tin đối với mình, cảm thấy mình nhất định có thể thông qua khảo hạch, dù sao các trưởng lão gia tộc thường xuyên khen hắn thiên phú tốt, điều này làm cho hắn tự tin đến có chút tự mãn.
Nhưng lúc này nghe xong những lời này, Thôi Sơn đột nhiên dao động.
Thôi Đại Dân vội vàng an ủi: “Yên tâm, với thiên phú của ngươi, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhất định có thể gia nhập Linh Nguyệt tông.”
Ban đầu Thôi Sơn đã thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này một câu nói của Từ Mục Ca giống như u linh bay tới.
“Vậy nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?”
Thôi Đại Dân quay đầu quát hắn: “Tên khốn kiếp nhà ngươi! Sao lại nói nhiều như vậy! Ngươi mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn đấy! Cả nhà ngươi đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn!!”
Nghe nói như thế, Từ Khinh Chu không khỏi cau mày lại, lạnh giọng nói: “Thôi Đại Dân, bây giờ thời gian còn sớm, chúng ta đã rất lâu không có luận bàn, không bằng luận bàn một chút.”
Thôi Đại Dân không khỏi lui về phía sau hai bước, giả vờ như không nghe thấy.
Hắn một mực trầm mê hưởng lạc, đem đại lượng thời gian tiêu ở trên vui chơi, ở phương diện đấu pháp so với tu sĩ cùng cấp bậc kém hơn rất nhiều.
Lúc trước cảnh giới của hắn cao hơn Từ Khinh Chu, cũng chỉ có thể thắng Từ Khinh Chu, nhưng không giết được, hiện tại cảnh giới của bọn họ giống nhau, hắn biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Từ Khinh Chu.
Hắn vẫn có tự mình hiểu lấy điểm này.
Hiện giờ công pháp và võ kỹ của Từ Khinh Chu đều là cấp Địa, muốn giải quyết Thôi Đại Dân vẫn rất nhẹ nhàng, chỉ là không có cơ hội thích hợp.
Một khi gặp được cơ hội giết hắn mà gia tộc của hắn không biết, Từ Khinh Chu sẽ không chút do dự ra tay.
Theo thời gian trôi qua, số người tụ tập trước sơn môn ngày càng đông.
Ngay khi Từ Khinh Chu cảm thấy hơi nhàm chán, muốn trò chuyện với Từ Mục Ca về việc tu luyện công pháp, phía sau truyền đến một trận xôn xao.
“Tránh ra, tránh ra.”
Chỉ thấy bốn người hầu vẻ mặt ngạo mạn vây quanh một người trẻ tuổi quần áo hoa lệ từ phía sau đi tới.
Hành động của bọn họ khiến mọi người xung quanh bất mãn.
“Dựa vào cái gì mà tránh ra, nơi này không phải nhà của các ngươi, các ngươi không thể đi đường vòng sao?”
Người hầu ngẩng cổ, lạnh nhạt trả lời: “Chỉ bằng công tử nhà ta là linh thể, không chỉ bái nhập Linh Nguyệt tông mà còn được trưởng lão thu làm đồ đệ, tương lai trở thành đệ tử chân truyền, nổi danh trong vương triều.”
Tê!!!
Nghe được hai chữ linh thể, hiện trường lập tức xôn xao.
Những người trước đó còn có chút bất phục, lập tức thành thật nhường đường, thậm chí còn có người trực tiếp tiến lên nịnh nọt làm quen.
Đó chính là linh thể, trong vạn người không một.
Tuy rằng hàng năm người tới tham gia khảo hạch có khoảng hai vạn, nhưng bình quân xuống, mười năm mới có thể xuất hiện một linh thể.
Mỗi lần linh thể xuất hiện đều sẽ bị trưởng lão nội môn Linh Nguyệt tông trực tiếp thu làm đồ đệ.
Tương lai gần như nhất định sẽ trở thành đệ tử chân truyền, cuối cùng sẽ trở thành trưởng lão Linh Nguyệt tông.
Nhân vật như vậy, ai dám đắc tội, ai sẽ không muốn kéo quan hệ lôi kéo làm quen chứ.
Chỉ tiếc, người ta chướng mắt họ.
Thiếu niên ăn mặc lộng lẫy, dưới sự vây quanh của người hầu, đi tới phía trước nhất.
Dọc theo con đường này, hắn vẫn nhìn về phía trước, hưởng thụ lấy ánh mắt hâm mộ ghen ghét chung quanh, hoàn toàn không có đem những người khác để vào mắt, hắn cũng quả thật có tư cách như vậy.
Những lời bàn tán xung quanh về hắn vẫn không dừng lại.
“Hóa ra là Lữ Thần Long. Gia gia hắn là thành chủ Vũ Hà thành, nghe nói sau khi kiểm tra đo lường linh thể, ông ta đã trực tiếp mở tiệc ba ngày, bách tính trong thành có thể ăn uống miễn phí.”
“Gia thế tốt hơn chúng ta thì thôi đi, thiên phú còn cao như vậy, thật sự là người so với người tức chết người mà.”
“Hắn và chúng ta nhất định là người của hai thế giới.”
Nhiều người đều đang nghĩ.
Tại sao ông nội ta không phải là thành chủ, ta không phải là linh thể!
Thôi Đại Dân và Thôi Sơn thuộc gia tộc Thôi gia ở Vũ Hà Thành là gia tộc mạnh nhất, bởi vậy bọn họ cũng quen biết Lữ Thần Long.
Thôi Sơn kinh ngạc nói: "Sao Lữ Thần Long cũng đến Linh Nguyệt tông vậy? Con cháu của quan viên vương triều bình thường không phải sẽ đưa đến học phủ Đại Tề sao?"
Vương triều Đại Tề xây dựng một học phủ, dùng để bồi dưỡng tu sĩ, chờ sau khi bọn họ có thực lực nhất định, có thể trực tiếp đến trong triều hoặc là nhậm chức trong quân.
Đăng bởi | HoangYen1990 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 2198 |