Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hưởng thụ cuộc sống, từ đi dạo câu lan bắt đầu (2)

Phiên bản Dịch · 1011 chữ

Nửa năm nay, Từ Mục Ca và Từ Lạc đều gửi thư về báo bình an.

Lúc này, Từ Khinh Chu đang cầm trong tay hai bức thư mà hai người họ gửi về.

Trong thư Từ Mục Ca nói hắn đã giành được vị trí thứ nhất ngoại môn thi đấu của Linh Nguyệt tông.

Chỉ có điều Từ Khinh Chu không hiểu rõ lắm tình huống ngoại môn thi đấu của Linh Nguyệt tông, bởi vậy cũng không biết đây là một thành tựu như thế nào.

Trong thư Từ Lạc nói một tháng sau hắn sẽ trở về một chuyến.

“Người trọng sinh Từ Lạc đột nhiên trở về, xem ra là có chuyện quan trọng.”

Từ Khinh Chu vừa thu hồi thư, quản gia đến báo cáo.

“Tộc trưởng, phủ thành chủ Vũ Hà thành đưa tới cho ngài một tấm thiệp mời.”

Từ Khinh Chu rất kinh ngạc.

“Vũ Hà thành thành chủ? Hình như Từ gia chúng ta không có liên hệ gì với hắn ta thì phải? Nhiều nhất chính là có chút ân oán với Thôi gia ở Vũ Hà thành, nhưng đầu sỏ gây nên Thôi Đại Dân đã chết.”

Mang theo sự nghi hoặc, Từ Khinh Chu mở thiệp mời ra xem. Ba ngày sau là đại thọ của thành chủ thành Vũ Hà, mời Từ Khinh Chu đi.

Điều này khiến Từ Khinh Chu nghĩ mãi không ra.

Bất kể là Từ gia hay Từ Khinh Chu, đều không có chút giao thoa nào với thành chủ Vũ Hà thành. Vân Sơn thành cũng chỉ là một thành nhỏ, thành chủ Vũ Hà thành hoàn toàn không cần mời mình.

“Được rồi, đến lúc đó đi sẽ biết.”

Từ Khinh Chu không nghĩ nhiều, qua ba ngày, hắn chuẩn bị một phần lễ vật, liền rời khỏi Vân Sơn thành, đi tới Vũ Hà thành.

Lương Bắc quận ở phía đông vương triều Đại Tề, Vân Sơn thành chỉ là một thành nhỏ không đáng chú ý trong quận, mà thực lực tổng hợp của Vũ Hà thành có thể xếp vào ba vị trí đầu.

Thôi gia là gia tộc mạnh nhất trong thành, có Tử Phủ lão tổ tọa trấn, Từ gia so sánh còn có chênh lệch rất lớn.

Lúc này phủ thành chủ Vũ Hà thành có chút náo nhiệt, khách quý chật nhà, thỉnh thoảng có đại nhân vật trình diện chúc thọ.

“Thôi gia tộc trưởng Thôi Thành Nghiệp đến.”

“Đệ tử chân truyền Thất Tinh môn - Ô Văn Đống đưa tới hạ lễ.”

Đại bộ phận thành trì trong vương triều Đại Tề, mặc kệ thế lực gia tộc trong thành cường đại cỡ nào, đối với thành chủ vẫn là một mực cung kính.

Dù sao, đằng sau thành chủ là vương triều.

Chỉ là không ngờ, Thất Tinh môn lại phái một chân truyền đệ tử đến đây.

Điều này khiến các vị khách mời kinh hô không thôi, rất tò mò.

Chân truyền đệ tử Thất Tinh môn - Ô Văn Đống, dáng người cường tráng, ánh mắt sắc bén, như mãnh hổ, hắn chắp tay nói: “Chúc Lữ thành chủ nhật nguyệt xương minh, tùng hạc trường xuân.”

Thành chủ Lữ Chấn vội vàng đứng dậy tiến lên mấy bước.

“Hôm nay Ô đạo hữu đến đây, khiến Lữ phủ bồng tất sinh huy.”

Trong đám tân khách có người kinh hô.

“Ô Văn Đống! Vậy mà là hắn? Nghe nói hắn là Thiên Cương Linh Thể, được môn chủ thu làm đệ tử, tương lai càng có hi vọng kế nhiệm môn chủ Thất Tinh môn, có thể nói tiền đồ vô lượng địa vị siêu nhiên.”

“Tê! Mối quan hệ của thành chủ cũng quá rộng, không ngờ có thể khiến nhân vật như Ô Văn Đống tới chúc thọ.”

Thất Tinh môn tuy không bằng Linh Nguyệt tông, nhưng ở vương triều Đại Tề, đối mặt với các thế lực khác vẫn rất có mặt mũi.

Môn hạ đệ tử chân truyền tùy tiện xuất hiện đều là tồn tại mọi người ngưỡng vọng, huống chi là môn chủ đồ đệ của Ô Văn Đống mang Thiên Cương linh thể.

Người tiếp đón tộc trưởng Thôi gia Thôi Thành Nghiệp là con trai của Lữ Chấn, bản thân Lữ Chấn chỉ gật đầu, ngay cả một câu cũng không nói.

Thấy Ô Văn Đống, Lữ Chấn vội vàng đứng lên, còn phải tiến lên vài bước để đáp lễ một cách lịch sự.

Từ phản ứng của Lữ Chấn, có thể thấy được khoảng cách giữa họ lớn đến mức nào.

Đúng lúc này, lại có khách đến thăm.

“Trưởng gia tộc Từ Sơn thành Từ Khinh Chu đến.”

Hầu hết mọi người nghe thấy cái tên này đều hơi nghi hoặc, bởi vì đừng nói đến Từ gia, ngay cả Vân Sơn thành họ cũng không biết.

Còn những ai biết đến Vân Sơn thành thì càng cười nhạo một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.

“Một gia tộc không biết tên ở một thành nhỏ hẻo lánh, cũng không biết xấu hổ mà mặt dày đến chúc thọ.”

“Thiệp mời của hắn từ đâu tới? Không phải là trộm đấy chứ!”

Chỉ là điều khiến tất cả mọi người không ngờ tới chính là.

Lữ Chấn nghe được cái tên này, còn chưa kịp ngồi xuống, liền lập tức bước nhanh tới, vô cùng thân thiết nghênh đón.

“Từ đạo hữu bận rộn trăm bề còn bớt thời giờ đến chúc thọ lão hủ, thật sự là khiến lão hủ thụ sủng nhược kinh a.”

Nụ cười trên mặt Lữ Chấn chân thành tha thiết, không biết còn tưởng hai người họ là bạn thân lắm đấy.

Nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và khó hiểu của Từ Khinh Chu, liền biết, họ cũng không phải rất quen thuộc.

Từ Khinh Chu kịp phản ứng, người này chính là thành chủ thành Vũ Hà - Lữ Chấn, vội vàng chắp tay nói.

Bạn đang đọc Gia Tộc Tất Cả Đều Là Thiên Mệnh Chi Tử, Tộc Trưởng Ta Nằm Ngửa (Dịch) của Độc Cô Hàm Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoangYen1990
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 5274

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.