Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là ta không xứng với lệnh ái (2)

Phiên bản Dịch · 1006 chữ

Từ Khinh Chu sững sờ, tính toán thời gian, cũng sắp đến ngày Từ Lạc trở về, như vậy xem ra, lần này hắn trở về, hẳn là cũng là vì tham gia hội đấu giá lần này.

“Đến lúc đó ta có thể sẽ dẫn theo con cháu gia tộc đi tăng thêm kiến thức, hẳn là sẽ muộn một chút,” Từ Khinh Chu trả lời.

Lữ Chấn trả lời: “Đến lúc đó gặp nhau ở Linh Nguyệt thành.”

“Được.”

Sau khi gia yến của Lữ gia chấm dứt, Từ Khinh Chu rời đi.

Kỳ thật ngay từ đầu hắn đã nghĩ kỹ, đây là lần đầu tiên Lữ Chấn giới thiệu đạo lữ cho mình, còn là con gái của hắn, chính mình hoặc nhiều hoặc ít phải cho mặt mũi gặp một lần.

Sau đó nếu như hắn còn muốn giới thiệu tiếp, vậy thì Từ Khinh Chu có thể trực tiếp từ chối.

Trong thư phòng của Lữ Chấn, chỉ có Lữ Chấn và Lữ Thanh Thu.

“Thanh Thu, con thành thật nói cho ta biết, Tống Bất Phàm này rốt cuộc có quan hệ gì với con?” Lữ Chấn hỏi.

Lữ Thanh Thu bình tĩnh trả lời: “Không có quan hệ gì, hắn chính là sư huynh của con, ở học phủ Đại Tề rất chiếu cố con.”

Lữ Chấn lại hỏi: “Vậy con cảm thấy Từ Khinh Chu người này thế nào? Ta cố ý tác hợp cho hai người các con.”

Lữ Thanh Thu cau mày, trên mặt hiện lên vẻ kháng cự.

“Ta cảm thấy hắn các phương diện đều rất bình thường, hoàn toàn nhìn không ra ưu tú bao nhiêu, ta luôn luôn tôn trọng cường giả, chỉ có người khiến ta tâm phục khẩu phục, ta mới có thể đối với hắn ái mộ.”

Nàng ở học phủ Đại Tề, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy rất nhiều thanh niên tài tuấn, những người này không ai không phải thiên tài vạn dặm mới tìm được một.

Điều này khiến ánh mắt của nàng cực kỳ soi mói, cho dù Tống Bất Phàm các phương diện cũng không tệ, nàng vẫn cảm thấy còn thiếu chút ý tứ, càng đừng nói Từ Khinh Chu kém xa Tống Bất Phàm.

“Nhưng hắn...”

Lữ Chấn muốn nói lại thôi, hắn cũng không thể nói thẳng, Từ gia có một thiên kiêu, tương lai nhất định có thành tựu, ta muốn kết giao Từ gia, mới muốn tác hợp cho các ngươi.

Lữ Thanh Thu đứng dậy nói: “Được rồi phụ thân, thời gian không còn sớm, ngài nghỉ ngơi sớm một chút đi, nữ nhi cáo lui.”

Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Lữ Chấn chỉ có thể thở dài một tiếng.

Nhìn từ bên ngoài, thiên phú của Từ Khinh Chu chỉ có thể coi như không tồi, Từ gia cũng chỉ là một gia tộc nhỏ không được coi là thế lực tứ lưu.

Nhưng hắn luôn cảm thấy Từ Khinh Chu rất đặc biệt, không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Người trọng sinh Từ Lạc trở về Từ gia ở Vân Sơn thành, mới biết được phần lớn người trong nhà đều đã chuyển đến Vũ Hà thành.

Từ Lạc vẻ mặt quái dị.

“Làm ta giật mình, còn tưởng rằng Từ gia lại xuất hiện biến cố gì chứ.”

Từ Lạc ngựa không dừng vó chạy tới Vũ Hà thành, sau khi tiến vào Từ gia đại viện, liên tiếp gật đầu.

“Năng lực Lục thúc quả nhiên rất mạnh, vừa rời khỏi nửa năm, liền mang theo Từ gia chuyển đến Vũ Hà thành, đại viện trong nhà cũng so với trước kia càng lớn tốt hơn.”

Nhìn thấy gia tộc phát triển thuận lợi như vậy, Từ Lạc vui vẻ từ tận đáy lòng.

Kiếp trước gia tộc bị diệt, hắn lẻ loi hiu quạnh sống trên đời, sau khi báo thù cho gia tộc, ngay cả mục tiêu tu luyện cũng không có, như lá không bay lên, xác không hồn.

Hôm nay hắn trọng sinh trở về, thành công cứu vớt gia tộc, cũng có mục tiêu tu luyện hoàn toàn mới, đó chính là để người nhà có được cuộc sống an toàn hạnh phúc.

Từ Lạc hỏi thăm, tìm được tiểu viện cha mẹ mình ở lại, tiểu viện này diện tích cũng rất lớn.

Cha Từ Lạc, Từ Hoài Viễn nhìn thấy hắn, sửng sốt một chút, tiếp theo mừng rỡ không thôi.

“Tiểu Lạc, ngươi đã trở về!”

Tiếng kinh hô của hắn khiến mẹ của Từ Lạc đang tưới hoa trong vườn cũng nghe được, bà hô lớn.

“Ai đã trở về?”

Từ Hoài Viễn trả lời: “Là Tiểu Lạc, Tiểu Lạc đã trở về.”

“A!”

Mẹ của Từ Lạc hét lên một tiếng, ném bình nước chạy tới, nhìn thấy Từ Lạc, hốc mắt bà lập tức liền ướt át.

Trước đó mười bốn năm, cả nhà họ đều sống cùng nhau, bây giờ Từ Lạc rời nhà gần bảy tháng, cha mẹ tự nhiên cực kỳ nhớ nhung, trên mặt tràn đầy sự quan tâm.

“Đứa nhỏ này, sao vừa ra khỏi cửa đã bảy tháng, ở bên ngoài có bị thương hay không? Bị bắt nạt?”

Từ Lạc lau nước mắt trên gương mặt mẹ: “Yên tâm đi nương, con rất khỏe, một chút việc cũng không sao.”

Phát hiện tu vi của hắn đã đến Tụ Khí hậu kỳ, Từ Hoài Viễn vui mừng đặt tay lên vai hắn, ánh mắt khẳng định, lại trầm mặc không nói.

Từ Lạc hỏi: “Các ngươi thì sao? Trong khoảng thời gian này thế nào?”

Lúc này Từ Hoài Viễn mới mở miệng.

“Chúng ta cũng rất tốt, Lục thúc ngươi thay đổi cho ta một công việc rất nhẹ nhàng, còn cho chúng ta rất nhiều linh thạch đan dược, an bài nha hoàn đầu bếp, rất thanh nhàn, còn có cái viện này, ngươi nhìn xem lớn bao nhiêu.”

Bạn đang đọc Gia Tộc Tất Cả Đều Là Thiên Mệnh Chi Tử, Tộc Trưởng Ta Nằm Ngửa (Dịch) của Độc Cô Hàm Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoangYen1990
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 5222

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.