Hắc Nguyệt Song Kiêu, Nội Bộ Dậy Sóng
Bối cảnh: Hắc Nguyệt Gia Phủ, Thành U Minh.
Mấy ngày sau buổi nghị sự căng thẳng, Vân Nam nhốt mình trong phòng, điên cuồng tu luyện. Hắn biết, thời gian không còn nhiều. Kỳ thi tuyển chọn của Học Viện Tinh Võ đang đến gần, và hắn cần phải đạt đến Nguyên Sĩ trước khi kỳ thi bắt đầu.
Nhờ sự trợ giúp của Hắc Ám Chi Nguyên và Huyết Ảnh Ma Nhện, tốc độ tu luyện của hắn nhanh đến mức khó tin. Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã liên tiếp đột phá, từ Nguyên Đồ cấp 7 đạt đến Nguyên Đồ cấp 9, trở thành Nguyên Đồ đỉnh phong, chỉ còn cách Nguyên Sĩ một bước chân.
Nhưng Vân Nam biết, bước này không hề dễ dàng. Đột phá lên Nguyên Sĩ là một quá trình gian nan, đòi hỏi không chỉ có sự tích lũy nguyên lực dồi dào, mà còn cần phải có sự chuẩn bị kỹ lưỡng về mặt tinh thần và thể chất.
"Nguyên Sĩ..." Vân Nam lẩm bẩm, nắm chặt tay. Hắn nhớ lại những lời phụ thân đã dạy: "Để đột phá lên Nguyên Sĩ, con cần phải rèn luyện cơ thể đến cực hạn, ngưng tụ nguyên lực đến mức tối đa, và quan trọng nhất, phải tìm được 契机 (Khế Cơ) - thời cơ đột phá."
Khế Cơ là một khái niệm mơ hồ, có thể là một trận chiến sinh tử, một lần lĩnh ngộ sâu sắc về Nguyên Linh, hoặc một loại đan dược đặc biệt nào đó. Mỗi người có một Khế Cơ khác nhau, và không ai biết trước được khi nào nó sẽ đến.
Vân Nam thở dài. Hắn biết, mình không thể chỉ dựa vào Hắc Ám Chi Nguyên và Huyết Ảnh Ma Nhện. Hắn cần phải tìm ra Khế Cơ của riêng mình.
Đang chìm đắm trong suy tư, Vân Nam bỗng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài phủ. Hắn nhíu mày, có vẻ như gia tộc đang có chuyện.
Vân Nam vội vàng thay y phục, rồi đi thẳng đến sảnh chính. Vừa bước đến cửa, hắn đã nghe thấy tiếng tranh cãi gay gắt từ bên trong vọng ra.
"Hắc Kình, ngươi định bao che cho con trai ngươi đến bao giờ?" Giọng nói của Hắc Phong the thé, đầy vẻ tức giận. "Hắn đã gây ra họa lớn như vậy, lẽ nào ngươi định để cả gia tộc Hắc Nguyệt phải gánh chịu hậu quả hay sao?"
"Hắc Phong, ngươi ăn nói cho cẩn thận!" Giọng nói của Hắc Kình trầm xuống, "Ta đã nói rồi, Vân Nam không liên quan gì đến chuyện này."
"Âm mưu? Hắc Kình, ngươi đừng có ngậm máu phun người!" Một giọng nói khác, the thé và chua ngoa, vang lên. "Con trai ngươi, cấu kết với đám dong binh vô lại, giết hại tộc nhân Triệu gia, bằng chứng rành rành ra đó, ngươi còn chối cãi được sao?"
"Phải đấy, Hắc Kình," một giọng nói khác tiếp lời, "Ngươi mau giao nộp Vân Nam ra đây, để cho các gia tộc một câu trả lời thỏa đáng. Nếu không, đừng trách chúng ta không nể tình xưa!"
Vân Nam đứng ngoài cửa, siết chặt nắm tay. Hắn nhận ra, đây là giọng nói của các trưởng lão trong gia tộc, những người đang hùa theo Hắc Phong để gây áp lực cho phụ thân hắn.
Hắn đẩy cửa bước vào, cất cao giọng: "Các vị trưởng lão, các vị đang nói gì vậy?"
Sảnh đường đột nhiên im bặt. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Vân Nam.
"Vân Nam, con..." Hắc Kình nhìn con trai, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng.
"Ồ, nguyên nhân của mọi rắc rối đã đến rồi kìa," Hắc Anh, con trai của Hắc Phong, với Nguyên Linh Dạ Luân Xa, mỉa mai lên tiếng, "Không tiếp tục làm con rùa rụt cổ trong phòng nữa à?"
Vân Nam liếc nhìn Hắc Anh, ánh mắt lạnh lùng. Hắn nhớ rất rõ cái ngày hắn và chị gái cùng thức tỉnh Nguyên Linh. Khi đó, Hắc Anh, với khuôn mặt đầy tự hào, bước lên bục thức tỉnh. Một vầng sáng màu đen bao quanh hắn, từ từ ngưng tụ thành một chiếc vòng xoay, toả ra từng đợt khí tức sắc bén. Đó là Dạ Luân Xa, một loại Khí Linh đặc biệt, có hình dạng giống như một chiếc bánh xe với những lưỡi dao sắc nhọn, có thể tấn công tầm xa, cũng có thể dùng để cận chiến.
Hắc Anh, vốn được kỳ vọng sẽ trở thành niềm tự hào của gia tộc, đã khiến cho tất cả mọi người đều phải trầm trồ. Hắn vênh vang tự đắc, cho rằng mình là thiên tài số một của Hắc Nguyệt gia.
Nhưng rồi, Hắc Vân Thanh bước lên. Và khi Hắc Ám Song Lang xuất hiện, mọi ánh hào quang của Hắc Anh đều bị lu mờ. Hắc Vân Thanh, với Nguyên Linh biến dị, mang trong mình Hắc Ám Chi Lực, đã trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, khiến cho Hắc Anh từ đỉnh cao rơi xuống vực thẳm.
Kể từ đó, Hắc Anh luôn mang trong lòng sự đố kỵ và hận thù đối với Hắc Vân Thanh. Hắn gia nhập Hiệp Hội Dong Binh, liều mạng chiến đấu, rèn luyện trong Hắc Ám Sâm Lâm, chỉ để chứng minh rằng mình không thua kém gì nàng.
"Hắc Anh, ngươi ăn nói cho cẩn thận," Vân Nam lạnh giọng đáp, "Ta không rảnh để cãi nhau với ngươi."
"Ngươi..." Hắc Anh tức giận, định xông lên, nhưng Hắc Phong đã kịp thời ngăn lại.
"Vân Nam," Hắc Phong lên tiếng, giọng nói đầy vẻ giả tạo, "Con đã gây ra họa lớn rồi. Lần này, e rằng gia tộc khó mà bảo vệ con được nữa."
"Ta không cần các ngươi bảo vệ," Vân Nam đáp, "Ta không làm gì sai, ta không sợ phải đối mặt với bất kỳ ai."
"Hay cho một câu không làm gì sai!" Một vị trưởng lão, thuộc phe cánh của Hắc Phong, quát lớn, "Ngươi cấu kết với đám dong binh, giết hại tộc nhân Triệu gia, còn dám nói là mình vô tội?"
"Đúng vậy, đúng vậy," đám đông nhao nhao phụ họa, tạo nên một bầu không khí hỗn loạn.
Ngay lúc này, một giọng nói trong trẻo, nhưng đầy uy lực vang lên, cắt ngang tất cả: "Đủ rồi!"
Mọi người quay lại, nhìn về phía cửa. Ở đó, một thiếu nữ xinh đẹp, với mái tóc đen dài, đôi mắt sáng như sao, đang đứng đó, toát lên khí chất lạnh lùng, cao ngạo.
"Chị!" Vân Nam mừng rỡ kêu lên.
Thiếu nữ ấy chính là Hắc Vân Thanh, chị gái của Vân Nam, người đã gia nhập Học Viện Tinh Võ ba năm trước.
Hắc Vân Thanh bước vào sảnh đường, ánh mắt sắc bén quét qua đám đông. Nàng cất cao giọng, nói: "Ta đã nghe hết mọi chuyện rồi. Vân Nam không làm gì sai cả."
"Hắc Vân Thanh?" Hắc Phong gằn giọng, "Đừng tưởng ngươi là đệ tử của Học Viện Tinh Võ thì có thể muốn nói gì thì nói."
Không bận tâm đến xung quanh, Hắc Kình quay sang Hắc Vân Thanh, ánh mắt lộ rõ vẻ tự hào: " Con thực sự đã đột phá đến Nguyên Sư rồi sao?" Hắc Kình hỏi, vẫn không thể tin được.
Hắc Vân Thanh gật đầu, khẽ mỉm cười. Nàng không nói gì, chỉ từ từ vận chuyển nguyên lực.
Một luồng khí tức mạnh mẽ, vượt xa Nguyên Sĩ, tỏa ra từ cơ thể nàng. Khí tức ấy tuy còn non nớt, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh tiềm tàng to lớn, khiến cho tất cả những người có mặt đều phải kinh ngạc.
"Nguyên Sư!" Hắc Diệu, vị trưởng lão vẫn luôn giữ im lặng từ đầu, thốt lên, "Con thực sự đã đột phá đến Nguyên Sư!"
"Trời ạ, mới có ba năm..."
"Hắc gia chúng ta... sắp quật khởi rồi!"
"Hắc Ám Song Lang... quả nhiên là Nguyên Linh mạnh mẽ..."
Những tiếng xì xào bàn tán, những ánh mắt kinh ngạc, ngưỡng mộ, đổ dồn về phía Hắc Vân Thanh. Nàng đã trở thành niềm hy vọng mới của gia tộc, là biểu tượng cho sức mạnh và tương lai của Hắc Nguyệt gia.
Hắc Anh đứng từ xa, nhìn Hắc Vân Thanh, trong lòng tràn ngập sự ghen tị và bất lực. Hắn biết, hắn đã thua rồi, thua một cách thảm hại.
Hắc Phong, đứng bên cạnh con trai, cũng cảm thấy chua xót và cay đắng. Hắn đã tính toán sai lầm, đã đánh giá thấp Hắc Vân Thanh.
"Haha, tốt, tốt lắm!" Hắc Kình cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp sảnh đường, "Vân Thanh, con đã không làm ta thất vọng. Con là niềm tự hào của gia tộc Hắc Nguyệt!"
Vân Nam, đứng bên cạnh, cũng mỉm cười. Hắn tự hào về chị gái của mình, và hắn cũng cảm thấy yên tâm hơn khi biết rằng, gia tộc đã có thêm một trụ cột vững chắc.
"Nhưng mà, con làm sao có thể trở về đột ngột như vậy?" Hắc Kình hỏi, có chút thắc mắc, "Không phải con đang tu luyện ở Học Viện Tinh Võ sao?"
"Con nhận được tin báo của Vân Nam," Hắc Vân Thanh đáp, "Nên con đã xin phép sư phụ cho con trở về."
"Vân Nam?" Hắc Kình ngạc nhiên, quay sang nhìn con trai.
"Vâng, thưa phụ thân," Vân Nam gật đầu, "Con đã sử dụng một cách đặc biệt để liên lạc với chị gái."
Hắn không nói rõ đó là cách gì, và Hắc Kình cũng không hỏi thêm. Ông biết, con trai ông đã có những bí mật của riêng mình.
"Được rồi," Hắc Kình nói, "Chuyện này tạm thời gác lại ở đây. Vân Thanh, con mau nghỉ ngơi đi. Ngày mai, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn về chuyện này."
Hắc Vân Thanh gật đầu, rồi cùng Vân Nam rời khỏi sảnh đường.
"Vân Nam," Hắc Vân Thanh đột nhiên lên tiếng, khi hai người đã đi khá xa, "Chuyện ở gia tộc lần này, cảm ơn em đã ra sức bảo vệ phụ thân trong thời gian ta không ở đây."
"Có gì đâu, tỷ tỷ," Vân Nam cười nói, "Chúng ta là người một nhà mà."
"Em đã thay đổi rồi," Hắc Vân Thanh nhìn em trai, ánh mắt phức tạp, "Trở nên mạnh mẽ hơn, và cũng... khó đoán hơn."
"Em vẫn là em trai của tỷ," Vân Nam đáp, "Chỉ là, em không muốn mãi mãi là kẻ yếu đuối, cần người khác bảo vệ."
Hắc Vân Thanh mỉm cười, xoa đầu em trai: "Em đã trưởng thành rồi, Vân Nam. Tỷ tự hào về em."
Vân Nam cảm thấy ấm áp trong lòng. Hắn biết, dù có chuyện gì xảy ra, hắn vẫn luôn có chị gái ở bên cạnh.
"Tỷ tỷ," Vân Nam đột nhiên hỏi, "Âu Dương Phong, hắn ta rốt cuộc là người như thế nào?"
Hắc Vân Thanh trầm ngâm một lúc, rồi đáp: "Hắn ta là một kẻ nguy hiểm, Vân Nam. Em phải cẩn thận với hắn."
"Em biết," Vân Nam gật đầu, "Nhưng em không sợ hắn."
Hắc Vân Thanh nhìn em trai, ánh mắt ánh lên vẻ kiên định. Nàng biết, Vân Nam đã không còn là cậu bé ngày nào. Hắn đã trở thành một nam nhân, một chiến binh, và là niềm hy vọng của gia tộc Hắc Nguyệt.
"Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu, Vân Nam," Hắc Vân Thanh nói, "Chúng ta sẽ bảo vệ gia tộc, và đưa Hắc Nguyệt gia trở lại thời hoàng kim."
Vân Nam gật đầu, trong lòng tràn đầy quyết tâm. Hắn biết, con đường phía trước còn rất dài và gian nan. Nhưng hắn không đơn độc. Hắn có gia đình, có chị gái, và có cả sức mạnh của Hắc Ám Chi Nguyên.
Hắn sẽ không bao giờ lùi bước.
(Kết thúc chương 10)
Đăng bởi | tieuhoalong04 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 10 |