Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Song Vân Quần Tụ, Chân Tướng Dần Lộ

Tiểu thuyết gốc · 2342 chữ

Bối cảnh: Thành U Minh, Hắc Nguyệt Gia Phủ, Lôi Gia Phủ, Hiệp Hội Dong Binh.

Trong căn phòng u ám, Hắc Kình ngồi trầm ngâm, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng. Sau khi nghe Vân Nam kể lại sự việc ở Hắc Ám Sâm Lâm, ông càng thêm tin rằng cái chết của ba người dong binh không phải là một tai nạn.

"Triệu gia..." Hắc Kình nghiến răng ken két, "Chúng đang mượn cớ này để gây áp lực cho Hắc Nguyệt gia ta."

"Phụ thân, chúng ta phải làm gì đây?" Vân Nam hỏi, trong lòng cũng đầy bất an.

"Trước mắt, chúng ta phải cẩn thận," Hắc Kình đáp, "Triệu gia chủ cáo già xảo quyệt, lại có Lôi gia chống lưng, chúng ta không thể manh động. Ta sẽ cố gắng dàn xếp với các gia tộc kia, nhưng e rằng sẽ phải bồi thường một khoản không nhỏ."

"Còn về cái chết của ba người kia..." Vân Nam ngập ngừng.

"Ta biết con không làm gì sai," Hắc Kình thở dài, "Nhưng bây giờ, chúng ta không có bằng chứng. Hơn nữa, Lôi gia chắc chắn sẽ không để yên chuyện này. Con phải ở trong phủ, tuyệt đối không được ra ngoài, tránh để chúng nắm được thóp."

Vân Nam siết chặt nắm tay. Hắn không cam tâm chịu oan ức như vậy. Hơn nữa, hắn còn cảm thấy có một âm mưu lớn hơn đang ẩn giấu sau tất cả những chuyện này.

"Phụ thân, con muốn tự mình điều tra chuyện này," Vân Nam kiên quyết nói.

Hắc Kình nhìn con trai, ánh mắt phức tạp. Ông biết, Vân Nam đã không còn là đứa trẻ ngày nào. Hắn đã trưởng thành, đã có chính kiến và sức mạnh của riêng mình.

"Con định làm gì?" Hắc Kình hỏi.

"Con sẽ tìm ra bằng chứng, chứng minh sự trong sạch của chúng ta," Vân Nam đáp, "Và con sẽ vạch trần hung thủ đứng sau vụ này."

Hắc Kình trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu: "Được, ta tin con. Nhưng con phải hết sức cẩn thận. Ta sẽ cho Hắc Tam đi theo bảo vệ con."

Vân Nam lắc đầu: "Không cần đâu, phụ thân. Con có cách của riêng mình."

Hắn không muốn phụ thân phải lo lắng thêm, và hắn cũng tin tưởng vào khả năng của Huyết Ảnh Ma Nhện.

Đêm xuống, khi cả Hắc Nguyệt gia phủ chìm trong bóng tối, Vân Nam lặng lẽ rời khỏi phòng. Hắn vận dụng Hắc Ám Chi Lực, bao bọc lấy cơ thể, đồng thời sử dụng khả năng ngụy trang của Huyết Ảnh Ma Nhện, biến đổi dung mạo và khí tức, trở thành một thiếu niên bình thường với khuôn mặt không có gì nổi bật, cùng khí tức Nguyên Đồ cấp 7.

Với sự yểm trợ của bóng đêm, Vân Nam như một bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện trong các con phố của U Minh Thành. Hắn di chuyển nhanh nhẹn, linh hoạt, không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Điểm đến đầu tiên của hắn là Lôi gia phủ.

Lôi gia phủ, tọa lạc ở phía Đông Thành U Minh, là một tòa phủ đệ rộng lớn, uy nghiêm, không hề thua kém Hắc Nguyệt gia phủ khi xưa. Bên ngoài, lính canh đi lại tấp nập, canh phòng cẩn mật.

Vân Nam ẩn mình trong bóng tối, quan sát. Hắn không thể đột nhập một cách đường đường chính chính, mà phải tìm cách lẻn vào trong.

Sau một hồi quan sát, Vân Nam phát hiện ra một góc tường hẻo lánh, ít người qua lại. Hắn ra hiệu cho Huyết Ảnh Ma Nhện, ra lệnh cho nó thăm dò.

Huyết Ảnh Ma Nhện, trong trạng thái ẩn thân, lặng lẽ di chuyển, trèo qua bức tường, tiến vào bên trong Lôi gia phủ. Nhờ khả năng cảm nhận đặc biệt, nó nhanh chóng xác định được vị trí của những tên lính canh và các tuyến đường tuần tra.

Thông tin được truyền về cho Vân Nam thông qua liên kết tinh thần giữa hắn và Ảnh Vệ. Vân Nam mỉm cười, hắn đã tìm ra cách.

Tận dụng sơ hở trong lúc lính canh giao ca, Vân Nam nhanh như cắt, vượt qua bức tường, đột nhập vào bên trong Lôi gia phủ. Hắn di chuyển nhẹ nhàng, uyển chuyển, như một bóng ma, len lỏi qua các hành lang, vườn hoa, tránh né tai mắt của những tên gia đinh.

Hắn nhớ lại những gì đã trao đổi qua thư với chị gái, Hắc Vân Thanh. Nàng đã cảnh báo hắn về Âu Dương Phong và những mối nghi ngờ của nàng về mối liên hệ giữa hắn ta và Lôi gia.

"Âu Dương Phong..." Vân Nam lẩm bẩm, "Hắn có liên quan gì đến chuyện này?"

Vân Nam quyết định sẽ bắt đầu từ Lôi Minh, kẻ đã trực tiếp gây hấn với hắn. Hắn tin rằng, từ Lôi Minh, hắn có thể tìm ra manh mối dẫn đến Âu Dương Phong.

Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng Vân Nam cũng đến được viện của Lôi Minh. Căn phòng vẫn sáng đèn, có tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trong.

Vân Nam ẩn mình trong bóng tối, lắng tai nghe ngóng.

"Thiếu gia, chúng ta có nên hành động ngay bây giờ không?" Một giọng nói trầm thấp vang lên.

"Không vội," một giọng nói khác, ngạo mạn và xấc xược, đáp, "Cứ để cho Hắc Nguyệt gia chịu áp lực thêm một thời gian nữa. Ta muốn xem, Hắc Vân Nam có thể chống đỡ được bao lâu."

"Nhưng mà... “

"Ngươi lo lắng cho tên phế vật đó sao?" Giọng nói ngạo mạn kia cười khẩy, "Chỉ là một Nguyên Đồ, có gì đáng sợ chứ? Hơn nữa, ta đã có kế hoạch cho hắn."

Vân Nam nhíu mày. Hắn nhận ra giọng nói ngạo mạn kia chính là của Lôi Minh. Còn giọng nói trầm thấp kia, có lẽ là của một tên thuộc hạ thân tín.

Hắn tiếp tục lắng nghe, hy vọng có thể thu thập thêm thông tin.

"Thiếu gia định làm gì?" Tên thuộc hạ hỏi.

"Hừ, ta sẽ cho hắn nếm mùi đau khổ," Lôi Minh cười lạnh, "Ta sẽ khiến hắn phải hối hận vì đã đắc tội với ta."

"Nhưng còn Âu Dương thiếu gia..."

"Âu Dương thiếu gia sẽ không trách ta đâu," Lôi Minh ngắt lời, "Ngài ấy cũng muốn thấy Hắc Nguyệt gia suy yếu. Hơn nữa, ta làm việc này cũng là vì kế hoạch của ngài ấy."

Vân Nam siết chặt nắm tay. Hắn đã có câu trả lời. Lôi Minh và Âu Dương Phong, quả nhiên có liên quan đến nhau.

Đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên từ bên trong phòng: "Thiếu gia, thuộc hạ có thư từ cần trình báo."

"Vào đi," Lôi Minh đáp.

Vân Nam nín thở, tập trung cao độ. Đây có thể là cơ hội để hắn tìm ra bằng chứng.

Một tên gia đinh bước vào phòng, trên tay cầm một phong thư. Hắn ta đưa phong thư cho Lôi Minh, rồi lui ra ngoài.

Lôi Minh mở phong thư ra, đọc lướt qua, rồi nhếch mép cười: "Tốt, tốt lắm. Âu Dương thiếu gia quả nhiên cao tay."

Hắn ta cất phong thư vào trong ngực, rồi quay sang tên thuộc hạ: "Ngươi hãy chuẩn bị..."

Vân Nam không thể nghe rõ những lời tiếp theo, vì Lôi Minh đã cố tình hạ giọng. Nhưng hắn biết, chúng đang âm mưu một kế hoạch gì đó.

Ngay lúc này, Vân Nam cảm thấy có tiếng bước chân đang tiến lại gần. Hắn vội vàng ẩn mình vào bóng tối, nín thở chờ đợi.

Một tên lính canh đi ngang qua, không phát hiện ra sự hiện diện của Vân Nam. Hắn thở phào nhẹ nhõm, định bụng sẽ rời khỏi đây, mang theo những thông tin vừa thu thập được.

Nhưng đúng lúc đó, hắn cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo bao trùm lấy cơ thể. Hắn giật mình, quay lại, thì thấy một bóng đen to lớn đang lơ lửng sau lưng mình.

Là Huyết Ảnh Ma Nhện!

Vân Nam kinh hãi. Hắn đã quên mất sự hiện diện của Ảnh Vệ. Hắn vội vàng ra hiệu cho nó ẩn thân, nhưng đã quá muộn.

Tên lính canh đã phát hiện ra sự hiện diện của Huyết Ảnh Ma Nhện. Hắn ta hét lên một tiếng kinh hoàng, định rút kiếm ra.

Nhưng Huyết Ảnh Ma Nhện còn nhanh hơn. Nó lao tới, vung những chiếc chân nhện sắc nhọn, tấn công tên lính canh.

Vân Nam không còn cách nào khác, đành phải ra tay. Hắn rút Hắc Nanh, lao đến, chém vào cổ tên lính canh.

Tên lính canh ngã gục xuống đất, chết ngay lập tức.

Vân Nam thở hổn hển, nhìn xác chết trên mặt đất, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp. Đây là lần đầu tiên hắn giết người.

Nhưng hắn không có thời gian để hối hận. Hắn phải nhanh chóng rời khỏi đây, trước khi bị phát hiện.

Hắn vội vàng lấy bức thư từ trong ngực tên lính canh, rồi ra hiệu cho Huyết Ảnh Ma Nhện rời đi.

Nhưng đúng lúc này, tiếng la hét thất thanh vang lên từ khắp nơi trong Lôi gia phủ.

"Có thích khách!"

"Bắt lấy hắn!"

"Hắn ở đằng kia!"

Vân Nam biết, hắn đã bị phát hiện. Hắn không còn cách nào khác, đành phải liều mạng tháo chạy.

Hắn vận dụng toàn bộ sức mạnh, chạy như bay về phía cổng Lôi gia phủ. Huyết Ảnh Ma Nhện, trong trạng thái ẩn thân, theo sát bên cạnh hắn.

Sau một hồi truy đuổi gắt gao, cuối cùng Vân Nam cũng thoát khỏi Lôi gia phủ. Hắn chạy một mạch về phía Hiệp Hội Dong Binh, nơi hắn hy vọng có thể tìm thấy manh mối tiếp theo.

Khi đến Hiệp Hội Dong Binh, trời đã gần sáng. Vân Nam, vẫn trong lốt cải trang, tiến vào bên trong, tìm đến khu vực lưu trữ thông tin về các dong binh đã chết.

Hắn tìm thấy tên của Hà Mãnh, và một số thông tin cơ bản về hắn ta. Hóa ra, Hà Mãnh là một dong binh tự do, không thuộc về bất kỳ gia tộc nào. Hắn ta đã gia nhập Hiệp Hội Dong Binh được ba năm, và thường xuyên nhận các nhiệm vụ nguy hiểm.

Vân Nam tiếp tục tìm kiếm, và phát hiện ra một chi tiết quan trọng. Trên người Hà Mãnh, khi chết, có đeo một chiếc nhẫn bạc, khắc hình một con sói đang ngẩng đầu tru lên.

"Đây là..." Vân Nam nhíu mày, cố gắng nhớ lại.

Đột nhiên, hắn nhớ ra. Chiếc nhẫn này, hắn đã từng nhìn thấy một lần.

Trong lúc do thám Lôi gia phủ, hắn đã thoáng thấy Lôi Minh đeo một chiếc nhẫn tương tự.

"Lôi gia!" Vân Nam nghiến răng ken két, "Quả nhiên là các ngươi giở trò quỷ!"

Hắn tiếp tục lục lọi trong đống hồ sơ, và tìm thấy một thông tin quan trọng khác. Trong túi áo của Hà Mãnh, có một loại dược thảo lạ, có mùi hắc, không giống với bất kỳ loại dược thảo nào mà hắn từng biết.

"Đây là vật gì?" Vân Nam tự hỏi.

Hắn cẩn thận lấy ra một ít bột từ loại dược thảo đó, gói lại cẩn thận, rồi rời khỏi Hiệp Hội Dong Binh.

Trở về Hắc Nguyệt gia phủ, Vân Nam lập tức đi tìm cha mình, kể lại toàn bộ sự việc, bao gồm cả những gì hắn nghe được ở Lôi gia phủ và phát hiện của hắn về Hà Mãnh.

Hắc Kình nghe xong, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng.

"Không ngờ, Lôi gia lại to gan đến vậy," Hắc Kình nói, "Dám cấu kết với Phủ Thành Chủ, hãm hại người của Hiệp Hội Dong Binh và đổ lỗi lên đầu Hắc Nguyệt gia ta."

"Phụ thân, về cây dược thảo này?" Vân Nam ngạc nhiên.

"Theo những gì con kể, thì loại dược thảo mà con tìm thấy trên người Hà Mãnh, rất có thể là Hắc Tử Thảo, một loại dược thảo quý hiếm, chỉ mọc ở những nơi có nồng độ Hắc Ám Chi Lực cao, và thường được sử dụng để điều chế độc dược và các loại thuốc cấm."

"Hắc Tử Thảo..." Vân Nam lẩm bẩm, "Chẳng trách, nó có thể thu hút được Tuyết Mao Thỏ, một loài dã thú vốn nhát gan."

"Âu Dương Phong, Lôi gia, Hắc Ám Sâm Lâm, cái chết của những người trong ủy thác lần đó..." Hắc Kình trầm ngâm, "Tất cả những chuyện này, dường như có một mối liên hệ nào đó."

"Phụ thân, chúng ta phải làm gì đây?" Vân Nam hỏi.

"Việc này không đơn giản," Hắc Kình thở dài, "Chúng ta cần phải có bằng chứng xác thực mới có thể vạch trần bộ mặt thật của Lôi gia. Hơn nữa, chúng ta cũng cần phải đề phòng Âu Dương Phong. Ta nghi ngờ, hắn mới chính là kẻ đứng sau tất cả."

"Con hiểu rồi," Vân Nam gật đầu, "Con sẽ tiếp tục điều tra."

"Hãy cẩn thận," Hắc Kình dặn dò, "Sự việc lần này, e rằng sẽ không dễ dàng kết thúc đâu."

Vân Nam gật đầu, ánh mắt lóe lên tia kiên định. Hắn biết, một cơn bão tố đang đến gần. Nhưng hắn không sợ hãi. Hắn có Hắc Ám Chi Nguyên, có Khế Ước Bóng Đêm, và có cả gia tộc Hắc Nguyệt ở phía sau. Hắn nhất định sẽ bảo vệ những người thân yêu của mình, và vạch trần mọi âm mưu đen tối.

(Kết thúc chương 9)

Bạn đang đọc Hắc Ám Chi Chủ sáng tác bởi tieuhoalong04
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieuhoalong04
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.