Rừng Sâu Nguy Hiểm, Huyết Ảnh Khế Ước
Bối cảnh: Rìa Hắc Ám Sâm Lâm.
Sau khi tiến vào Hắc Ám Sâm Lâm, nhóm của Vân Nam men theo con đường mòn, tiến vào khu vực rìa rừng. Dưới tán cây cổ thụ rậm rạp, ánh sáng mặt trời chỉ có thể len lỏi qua từng kẽ lá, tạo nên một khung cảnh âm u, huyền bí.
"Mọi người cẩn thận," Trương Hổ, đội trưởng của nhóm, nhắc nhở, "Tuy chỉ là khu vực rìa rừng, nhưng vẫn có thể xuất hiện dã thú nguy hiểm. Hãy chú ý quan sát và không được tách đoàn."
Cả nhóm gật đầu, bước đi thận trọng. Ven đường, họ bắt gặp một số loại dược thảo cấp thấp, như Địa Linh Chi, Hoàng Tinh Thảo, Bạch Cốt Hoa...
"Những loại dược thảo này, tuy có chứa nguyên lực, nhưng rất ít và hỗn tạp," Lý Mai, nữ Nguyên Sư đỉnh phong trong đội, giải thích, "Hấp thụ trực tiếp có thể gây rối loạn nguyên lực, thậm chí tẩu hỏa nhập ma. Chỉ có Luyện Đan Sư mới có thể luyện chế chúng thành đan dược, loại bỏ tạp chất, chiết xuất tinh hoa, giúp nguyên lực trở nên ôn hòa, dễ hấp thu hơn."
"Vậy Luyện Đan Sư là những người như thế nào?" Vân Nam tò mò hỏi. Từ nhỏ, hắn đã nghe nói đến sự cao quý của nghề nghiệp này, nhưng chưa từng có cơ hội tìm hiểu kỹ.
"Luyện Đan Sư là những người có thiên phú đặc biệt trong việc điều khiển Dược Hỏa, kết hợp với các loại linh thảo, khoáng thạch, thậm chí là nội đan của dã thú, để luyện chế ra các loại đan dược có công hiệu thần kỳ," Trương Hổ giải thích, "Họ có thể chế tạo ra đan dược tăng cường tu vi, chữa trị thương thế, giải trừ độc tố, thậm chí là tăng cường sức mạnh tạm thời. Vì vậy, Luyện Đan Sư có địa vị rất cao trong xã hội, được tất cả các thế lực kính trọng."
"Luyện Đan Sư cũng được phân cấp dựa trên khả năng luyện chế đan dược," Lý Mai bổ sung, "Từ Nhất Phẩm đến Cửu Phẩm, tương ứng với phẩm chất của đan dược mà họ có thể luyện chế. Càng lên cao, yêu cầu về Dược Hỏa, kỹ thuật, và nguyên liệu càng khắt khe. Nghe nói, ở Lãnh Địa Hắc Phong của chúng ta, chỉ có duy nhất một vị Tam Phẩm Luyện Đan Sư tọa trấn tại Thành Vô Song, được Lãnh Chúa đại nhân hết mực coi trọng."
"Còn về dược thảo," Trương Hổ nói tiếp, "Chúng cũng được phân cấp dựa trên niên đại và độ tinh khiết của nguyên lực ẩn chứa bên trong. Thông thường, dược thảo trăm năm đã được xem là quý hiếm, ngàn năm là cực phẩm, vạn năm là thần dược, chỉ có trong truyền thuyết. Tất nhiên, phẩm chất của dược thảo còn phụ thuộc vào chủng loại và môi trường sinh trưởng. Ví dụ như Diệp Thảo mà chúng ta đang tìm kiếm, tuy không phải là loại dược thảo cao cấp, nhưng lại sinh trưởng ở nơi có nồng độ hắc ám cao, nên có tác dụng rất tốt trong việc tu luyện của những người có Nguyên Linh Hắc Ám, hoặc có liên quan đến nguyên tố hắc ám."
Vân Nam chăm chú lắng nghe, trong lòng thầm ghi nhớ. Hắn nhận ra, thế giới Huyền Nguyên này rộng lớn và phức tạp hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Đang mải suy nghĩ, Vân Nam bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng Trương Hổ hô lớn: "Cẩn thận, có động tĩnh!"
Cả nhóm lập tức dừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh. Từ phía xa, một bóng trắng nhỏ, cỡ con mèo, đang lao nhanh về phía họ.
"Là Tuyết Mao Thỏ, dã thú cấp 1, không nguy hiểm," Một Nguyên Sĩ trong đội, sở hữu Khí Linh Trường Côn, lên tiếng, "Để ta bắt nó."
Nhưng Trương Hổ, với kinh nghiệm dày dạn, lại cảm thấy có gì đó không ổn. Con Tuyết Mao Thỏ này, tuy chỉ là dã thú cấp 1, nhưng lại có vẻ hoảng loạn, như đang chạy trốn thứ gì đó.
"Khoan đã!" Trương Hổ vội ngăn lại, nhưng đã muộn.
Ngay khi tên Nguyên Sĩ kia vừa vung côn, định bắt con thỏ, thì từ phía sau, hai bóng đen to lớn, với tốc độ kinh hoàng, lao vụt ra.
"Huyết Chu!" Lý Mai kinh hãi kêu lên, "Hai con! Mau rút lui!"
Huyết Chu, đúng như tên gọi, là loài nhện khổng lồ với bộ lông màu đỏ như máu. Chúng có tám cặp chân dài, sắc nhọn, và một cái miệng đầy răng cưa, có thể tiết ra nọc độc chết người. Huyết Chu là dã thú cấp 1, hung hãn, hiếu chiến. Chúng thường sống theo bầy đàn, nhưng đôi khi cũng tách ra đi săn mồi đơn lẻ.
Hai con Huyết Chu này, tuy còn non, nhưng cũng đã dài đến nửa trượng, sải chân to như bắp tay người lớn, tỏa ra khí tức hung tợn, khiến người ta phải rùng mình.
"Chết tiệt!" Trương Hổ chửi thề, "Là bẫy của bọn Huyết Chu!"
Hắn vung trọng kiếm, chém về phía một con Huyết Chu đang lao tới. Lý Mai cũng giương cung, bắn ra những mũi tên mang theo nguyên lực, nhằm yểm trợ.
"Mau rút lui về phía cổng!" Trương Hổ hét lớn, "Ta và Lý Mai sẽ chặn chúng lại!"
Các thành viên còn lại, trong đó có Vân Nam, vội vàng quay đầu bỏ chạy. Nhưng đúng lúc này, từ phía sau, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
"A!"
Một nữ Nguyên Đồ, do quá hoảng sợ, đã vấp phải rễ cây, ngã nhào xuống đất. Cùng lúc đó, con Huyết Chu thứ hai, với tốc độ kinh hoàng, đã áp sát, giơ cao cặp chân trước sắc nhọn như lưỡi đao, chuẩn bị đâm xuống.
"Không!" Vân Nam hét lên, theo bản năng định lao đến cứu cô gái.
Nhưng ngay lập tức, hắn bị hai tên Nguyên Sĩ trong đội giữ lại. "Ngươi điên rồi à!" Một tên gắt, "Muốn chết thì tự đi mà chết, đừng có kéo theo bọn ta!"
"Mau chạy đi! Không kịp nữa rồi!" Tên còn lại hét lên, lôi Vân Nam chạy thục mạng về phía cổng.
Đúng lúc này, con Huyết Chu thứ ba từ đâu đó bỗng xuất hiện, nhảy ra chặn đường rút lui của họ, đồng thời phun ra một đám tơ nhện dày đặc, bịt kín lối thoát.
"Chết tiệt, là ổ của chúng!" Một Nguyên Sĩ khác hét lên đầy sợ hãi.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Vân Nam hất văng hai người đang giữ mình, lao về phía cô gái đang nằm dưới đất.
"Vân Nam, đừng!" Trương Hổ hét lên, nhưng không kịp ngăn cản.
"Chạy mau!" Vân Nam hét lên, đẩy cô gái sang một bên.
Ngay sau đó, cặp chân trước sắc nhọn của con Huyết Chu thứ hai đâm xuống, sượt qua vai Vân Nam, để lại một vết thương dài, máu chảy xối xả.
"A!" Vân Nam kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng hắn không dừng lại. Hắn nhân cơ hội con Huyết Chu vừa tấn công xong, dẫn cô gái chạy nhanh về hướng khác, thoát ra khỏi vòng vây.
Con Huyết Chu rít lên giận dữ, quay đầu đuổi theo. Nó cảm nhận được hai kẻ này yếu hơn, dễ dàng làm con mồi cho nó.
Vân Nam vừa chạy vừa thở dốc, vết thương trên vai đau rát, nhưng hắn không dám dừng lại. Hắn biết, chỉ cần chậm một giây, cả hắn và cô gái kia đều sẽ mất mạng.
"Ngươi... ngươi tên gì?" Vân Nam hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Ta... ta tên là Mai Liên," Cô gái run rẩy đáp, "Cảm ơn ngươi đã cứu ta."
"Không có gì," Vân Nam đáp, "Giờ không phải lúc nói chuyện này. Chúng ta phải tìm cách thoát khỏi đây."
Hắn quan sát xung quanh, cố gắng tìm kiếm một lối thoát. Địa hình hiểm trở của khu rừng, với những gốc cây cổ thụ chằng chịt, những bụi rậm um tùm, vừa là trở ngại, vừa là lợi thế.
"Ngươi có Nguyên Linh gì?" Vân Nam hỏi.
"Ta... ta có Phong Linh," Mai Liên đáp, "Có thể gia tăng tốc độ."
"Tốt!" Vân Nam mừng rỡ, "Hãy dùng nó, giúp chúng ta chạy nhanh hơn."
Mai Liên gật đầu, nhắm mắt lại, tập trung tinh thần. Một luồng gió nhẹ bắt đầu nổi lên, bao quanh lấy hai người, giúp họ di chuyển nhanh hơn.
Nhưng con Huyết Chu cũng không phải dạng vừa. Nó bám đuổi sát nút, tám cặp chân dài thoăn thoắt di chuyển trên mặt đất, tạo ra những tiếng rít gió đáng sợ.
"Không được rồi," Vân Nam lo lắng, "Chúng ta không thể chạy thoát khỏi nó như thế này."
Hắn phải nghĩ ra cách khác. Hắn quan sát địa hình xung quanh, cố gắng tìm kiếm một cơ hội.
Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại ở một vách đá dựng đứng, với những mỏm đá lởm chởm nhô ra. Một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn.
"Mai Liên, hãy yểm trợ cho ta!" Vân Nam nói, "Ta sẽ dụ nó đến gần vách đá."
Mai Liên gật đầu, dù không hiểu ý định của Vân Nam, nhưng vẫn tin tưởng hắn. Nàng tập trung nguyên lực, tạo ra những cơn gió xoáy, cản trở bước tiến của con Huyết Chu.
Vân Nam chạy về phía vách đá, cố tình để con Huyết Chu đuổi kịp. Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn vài trượng, hắn đột ngột dừng lại, quay người đối mặt với con quái vật.
Con Huyết Chu rít lên, giơ cao cặp chân trước, chuẩn bị tung ra đòn chí mạng.
"Đến lúc rồi!" Vân Nam thầm nghĩ.
Hắn nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần vào Hắc Ám Chi Nguyên trong cơ thể. Hắn cảm nhận được luồng năng lượng hắc ám đang cuộn trào, mãnh liệt hơn bao giờ hết.
"Hắc Nanh!" Hắn hét lên.
Chiếc nanh đen tuyền, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, xuất hiện trong tay hắn. Hắn vung Hắc Nanh, chém về phía con Huyết Chu.
Nhưng mục tiêu của hắn không phải là con quái vật, mà là sợi tơ nhện đang bám trên một mỏm đá phía trên.
Sợi tơ đứt phựt. Con Huyết Chu mất thăng bằng, loạng choạng.
Ngay lập tức, Vân Nam lao đến, vung Hắc Nanh, chém liên tiếp vào những cặp chân của con quái vật. Hắc Nanh, với sức mạnh hắc ám, dễ dàng cắt đứt những chiếc chân cứng như thép của Huyết Chu.
Con Huyết Chu gào thét thảm thiết, cố gắng giãy giụa, nhưng đã quá muộn. Vân Nam bồi thêm một nhát chí mạng, đâm xuyên qua đầu nó.
Con quái vật đổ gục xuống đất, giãy giụa vài cái rồi tắt thở.
Vân Nam thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm trán. Hắn vừa trải qua một trận chiến sinh tử, và hắn đã chiến thắng.
Đúng lúc này, dấu ấn Khế Ước Bóng Đêm trên mu bàn tay hắn nóng rực. Một giọng nói bí ẩn, không rõ nam nữ, vang lên trong tâm trí hắn:
"Ký chủ, hãy thu thập nó đi. Đây là cơ hội để ngươi có được Ảnh Vệ đầu tiên."
Vân Nam nhìn về phía xác con Huyết Chu, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Hắn đưa tay ra, đặt lên mu bàn tay có dấu ấn Khế Ước, hướng về phía con quái vật.
Một luồng hắc khí từ dấu ấn tỏa ra, bao trùm lấy cơ thể con Huyết Chu. Xác con nhện bắt đầu rung chuyển, rồi từ từ đứng dậy. Nhưng lần này, nó không còn là một con dã thú hung hãn, mà là một sinh vật hoàn toàn khác.
Bộ lông đỏ như máu của nó đã chuyển sang màu đen tuyền, đôi mắt vốn đỏ rực nay phát ra ánh sáng màu tím u ám. Một luồng hắc khí mỏng bao quanh cơ thể nó, tạo nên một vẻ ngoài vừa tà mị vừa đáng sợ.
Huyết Chu, giờ đây đã trở thành Huyết Ảnh Ma Nhện, cúi đầu trước Vân Nam, thể hiện sự thần phục tuyệt đối.
(Kết thúc chương 6)
Đăng bởi | tieuhoalong04 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 9 |