Ảnh Vệ Ẩn Mình, Lửa Giận Rừng Sâu
Bối cảnh: Rìa Hắc Ám Sâm Lâm.
Vân Nam giật mình, sực tỉnh khỏi trạng thái mơ hồ. Trước mắt hắn, Huyết Ảnh Ma Nhện, Ảnh Vệ đầu tiên của hắn, đang lơ lửng trong không trung, sáu cặp chân nhện to lớn gập lại một cách gọn gàng, đôi mắt tím sẫm ánh lên vẻ trung thành.
"Ngươi... tại sao ngươi lại ở đây?" Vân Nam bàng hoàng, lắp bắp. Hắn vẫn chưa thể tin được con Huyết Chu hung hãn kia giờ đây lại trở thành một sinh vật kỳ lạ, phục tùng mệnh lệnh của mình.
Huyết Ảnh Ma Nhện không đáp, chỉ im lặng cúi đầu, như thể đang chờ đợi mệnh lệnh.
Vân Nam hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại. Hắn nhớ lại giọng nói bí ẩn trong đầu mình, nhớ lại dấu ấn Khế Ước Bóng Đêm trên mu bàn tay, và cả quá trình kỳ lạ khi nãy. Rõ ràng, tất cả đều liên quan đến Hắc Ám Chi Nguyên, thứ sức mạnh bí ẩn mà hắn đang sở hữu.
"Ngươi có thể hiểu ta nói gì không?" Vân Nam thử hỏi.
Huyết Ảnh Ma Nhện khẽ gật đầu.
"Ngươi... tại sao ngươi lại thuần phục ta?"
Câu hỏi vừa thốt ra, Vân Nam liền cảm thấy có chút ngớ ngẩn. Hiển nhiên, việc này có liên quan đến Khế Ước Bóng Đêm, nhưng hắn vẫn muốn nghe câu trả lời từ chính miệng Ảnh Vệ của mình.
Huyết Ảnh Ma Nhện không phát ra âm thanh, nhưng Vân Nam bỗng cảm nhận được một luồng thông tin truyền vào trong tâm trí hắn. Đó là một chuỗi hình ảnh chớp nhoáng: cảnh tượng hắn chiến đấu với con Huyết Chu, khoảnh khắc Hắc Nanh kết liễu nó, luồng hắc khí từ dấu ấn Khế Ước bao trùm lấy xác con nhện, và cuối cùng là sự biến đổi kỳ lạ của nó.
"Khế Ước Bóng Đêm..." Vân Nam lẩm bẩm. Hắn dần hiểu ra, đây chính là năng lực của Khế Ước, cho phép hắn thanh tẩy và thu phục linh hồn của những dã thú bị hắn giết, biến chúng thành Ảnh Vệ.
Hắn tò mò quan sát Huyết Ảnh Ma Nhện. So với Huyết Chu bình thường, nó có một số điểm khác biệt. Cơ thể nó to lớn hơn, lớp vỏ cứng cáp hơn, và đặc biệt là khí tức hắc ám bao trùm, khiến nó trở nên đáng sợ hơn.
"Ngươi có thể làm gì?" Vân Nam hỏi, trong lòng dâng lên một tia phấn khích.
Huyết Ảnh Ma Nhện dường như hiểu ý hắn. Nó đột nhiên biến mất, hòa lẫn vào bóng tối của khu rừng.
"Ẩn thân?" Vân Nam kinh ngạc. Hắn nhớ lại, Huyết Chu bình thường không có khả năng này.
Ngay sau đó, Huyết Ảnh Ma Nhện lại bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt hắn, khiến hắn giật mình lùi lại.
"Tốc độ thật kinh người!" Vân Nam thốt lên.
Hắn tiếp tục thử nghiệm, ra lệnh cho Huyết Ảnh Ma Nhện di chuyển, tấn công, phòng thủ. Và hắn phát hiện ra, Ảnh Vệ của hắn không chỉ có khả năng ẩn thân, di chuyển nhanh nhẹn, mà còn có thể phun ra những sợi tơ đen, mang theo Hắc Ám Chi Lực, có độ bền và sức sát thương vượt trội so với tơ của Huyết Chu thường.
"Thú vị thật đấy," Vân Nam mỉm cười, trong lòng tràn đầy hứng khởi. Hắn đã có được một trợ thủ đắc lực, một vũ khí bí mật trong cuộc hành trình đầy nguy hiểm phía trước.
Đang say sưa khám phá sức mạnh của Ảnh Vệ, Vân Nam bỗng nghe thấy mộ t giọng nói quen thuộc: "Vân Nam ca ca, huynh có sao không?"
Giật mình, Vân Nam vội vàng thu hồi Huyết Ảnh Ma Nhện. Hắn quay lại, thấy Mai Liên đang đứng cách đó không xa, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
"Ta... ta đang trị thương một chút," Vân Nam đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Huynh không sao chứ?" Mai Liên hỏi, "Vừa rồi muội nghe thấy tiếng động lớn, lo lắng chạy đến xem, nhưng không thấy huynh đâu cả."
"Ta không sao," Vân Nam lắc đầu, "Chỉ là một chút bất cẩn trong lúc chiến đầu với Huyết Chu thôi."
"Vậy thì tốt rồi," Mai Liên thở phào nhẹ nhõm, "Mọi người chắc lo lắng cho chúng ta lắm. Chúng ta phải mau chóng trở về thôi."
"Ừm," Vân Nam gật đầu, "Đi thôi."
Hai người cùng nhau quay trở lại nơi cả đội đang nghỉ chân. Khi đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến Vân Nam không khỏi rùng mình.
Xác của ba người đồng đội nằm la liệt trên mặt đất, máu me loang lổ. Lý Côn - người sở hữu Khí Linh Trường Côn, Hà Mãnh - người có Nguyên Linh Do Thám Nhãn, và một Nguyên Đồ khác tên Triệu Dũng đều đã chết. Ánh mắt họ trợn trừng, khuôn mặt vẫn còn hằn in vẻ kinh hoàng tột độ. Cách đó không xa, xác của một con Huyết Chu trưởng thành nằm chỏng chơ, trên thân thể đầy vết thương do trọng kiếm gây ra.
Trương Hổ và Lý Mai đang ngồi tựa lưng vào một gốc cây, sắc mặt tái nhợt, trên người đầy vết thương. Bên cạnh họ, Lý Trung - tên Nguyên Sĩ đã bỏ chạy khi nãy, đang ngồi thu mình một góc, run rẩy như cầy sấy, ánh mắt thất thần, hoảng loạn.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Vân Nam lo lắng hỏi.
"Chúng ta... chúng ta bị phục kích," Trương Hổ khó nhọc đáp, "Hai con Huyết Chu trưởng thành... Chúng quá mạnh..."
"Còn một con nữa..." Lý Mai thều thào, "Nó... nó chạy thoát rồi..."
Vân Nam nhìn cảnh tượng thê thảm trước mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực và xót xa. Hắn không ngờ, chỉ trong một thời gian ngắn, ba người đồng đội đã bỏ mạng nơi rừng sâu.
"Vân Nam, Mai Liên, hai người không sao chứ?" Trương Hổ nhìn hai người, ánh mắt lộ rõ vẻ áy náy, "Nếu không phải do ta bất cẩn, đã không xảy ra chuyện này."
"Không phải lỗi của huynh, Trương đại ca," Vân Nam an ủi, "Ai ngờ được Huyết Chu lại giăng bẫy chúng ta cơ chứ."
Đúng lúc này, Lý Trung, người vẫn đang run rẩy sợ hãi, đột nhiên hét lên: "Là do ngươi! Tất cả là do ngươi, Vân Nam! Nếu ngươi không cố cứu con nhỏ đó, chúng ta đã không bị rơi vào bẫy của Huyết Chu!"
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Lý Trung. Vân Nam nhíu mày, hắn không ngờ tên này lại đổ lỗi cho hắn.
"Ngươi nói bậy gì đó?" Mai Liên tức giận nói, "Rõ ràng là..."
"Đủ rồi, Mai Liên," Vân Nam ngắt lời, "Bây giờ không phải lúc tranh cãi."
Hắn quay sang Trương Hổ: "Trương đại ca, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây. Con Huyết Chu kia có thể quay lại bất cứ lúc nào."
Trương Hổ gật đầu, cố gắng đứng dậy. "Vân Nam nói đúng. Chúng ta phải mau chóng trở về Thành U Minh."
Cả nhóm thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên đường. Vân Nam giúp Lý Mai băng bó vết thương, rồi cùng Trương Hổ khiêng xác của ba người đồng đội xấu số. Họ phải đưa họ về nhà, giao lại cho gia đình.
Trên đường đi, không khí nặng trĩu, tang thương. Không ai nói với ai lời nào, chỉ có tiếng bước chân nặng nề vang vọng trong khu rừng tĩnh mịch.
Khi về gần tới cổng rừng, trong khi đang thu dọn đồ đạc, Vân Nam tranh thủ ngồi xếp bằng nhắm mắt, ngoài mặt tỏ vẻ đang nghỉ ngơi nhưng thực chất đang tập trung hấp thu nguyên lực, đột phá Nguyên Đồ cấp 4. Hắn cảm nhận được luồng hắc ám chi lực mạnh mẽ đang cuộn trào trong cơ thể, hòa quyện với nguyên lực, khiến tốc độ tu luyện của hắn tăng lên gấp bội.
"Cấp 4!" Vân Nam mở mắt, trong lòng dâng lên một niềm vui sướng. Chỉ trong một thời gian ngắn, hắn đã liên tiếp đột phá, đạt đến Nguyên Đồ cấp 4.
Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng bị dập tắt bởi hiện thực tàn khốc. Hắn nhìn những thi thể đồng đội nằm la liệt trên mặt đất, lòng nặng trĩu.
"Mạnh mẽ hơn nữa... Ta phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa!" Vân Nam tự nhủ. Hắn biết, đây mới chỉ là bắt đầu. Con đường phía trước còn rất dài, và đầy rẫy những nguy hiểm. Hắn phải tiếp tục tu luyện, nâng cao thực lực, để có thể bảo vệ bản thân, bảo vệ những người thân yêu, và hoàn thành mục tiêu của mình.
"Vân Nam, dậy đi. Chúng ta phải lên đường rồi." Giọng nói của Mai Liên vang lên, kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ.
Vân Nam đứng dậy, nhìn về phía cổng rừng. Ánh sáng le lói của bình minh đang dần ló rạng, xua tan đi màn đêm tăm tối. Một ngày mới lại bắt đầu, mang theo hy vọng và cả những thử thách mới.
"Đi thôi," Vân Nam nói, ánh mắt kiên định, "Chúng ta về nhà."
(Kết thúc chương 7)
Đăng bởi | tieuhoalong04 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 7 |