Ba người quay về chỗ lán trại hôm qua, Cửu Thiên Tuế nằm khò khoăm trên ghế ngủ một giấc có vẻ như ngoài việc đi ỉa và đi đái thì lão không rời cái ghế ấy nửa bước.
Phong Lẩn bị đưa đến trước mặt, một thằng nhóc chừng mười tuổi liền rút súng kề bên tai Cửu Thiên Tuế bóp cò. Pằng một cái tiếng súng như dế kêu vang trời khiến Cửu Thiên Tuế thức giấc. Quả nhiên là người xuất chúng thì “đồng hồ báo thức” cũng khác người thường.
Cửu Thiên Tuế mơ hồ tỉnh dậy gãi đầu gãi tai nói
-Có chuyện gì thế
Thiếu nữ bước lên nói
-Bẩm, hàng đã về
Phong Lẩn mở chiếc balo đưa cho người đàn ông để dâng lên Cửu Thiên Tuế. Bên trong balo cơ man nào là tiêng đếm không xuể, Cửu Thiên Tuế nhìn thấy thì mắt sáng hơn đèn quả nhót vỗ đùi nói
-Ái chà, đếm thử xem sao
Nói rồi lão liếm nước bọt đếm ngay, kết quả là tám mươi tư triệu, lão chép miệng nói
-Tưởng nhiều thế nào có tám mươi tư triệu, thế này vẫn là chưa đủ.
Phong Lẩn còn đinh linh phen này sẽ thoát nào ngờ nghe nói không đủ thì buồn hơn chó cắn. Cửu Thiên Tuế lại nói
-Dù gì coi như mày cũng có lòng, tao tạm tha cho vụ hành hình, thế nhưng số tiền còn thiếu mày phải bù vào mới được.
Phong Lẩn thở dài một hơi nói
-Thế thì tôi phải bù thế nào
Cửu Thiên Tuế nói
-Mày phải gia nhập vào bang rồi làm không công chứ còn sao nữa.
Phong Lẩn nói
-Băng con mẹ gì cơ
Thiếu nữ nghe thế lại thụi vào bụng Phong Lẩn một cái đau điếng rồi mắng
-Thằng ranh này ăn nói cẩn thận, có ngày tao cắt lưỡi mày đấy
Cửu Thiên Tuế nói
-Băng của tao gọi là băng Phấn Liêm mày có hai lựa chọn, một là vào băng rồi đi làm trả nợ, hai là vào băng rồi đi làm đưa tiền cho tao
Phong Lẩn nói
-Tôi xin phép gọi điện cho người thân
Người đàn ông lại sút bồi cho hắn một cái vào bụng rồi nói
-Đây người thân xin trả lời.
Cửu Thiên Tuế cười nói
-Thôi, dù gì mày cũng phải trả tiền cho tao, con thú cưng ấy đáng giá tỷ bạc, thế là mày chỉ còn phải trả 916 triệu nữa thôi.
Phong Lẩn biết không còn cách này khác liền phải đồng ý, có điều hắn cũng không rõ phải làm những việc gì, ngộ nhỡ buôn mai thúy qua biên giới mà bị bắt thì coi như hắn được hóa kiếp sang kiếp khác.
Phong Lẩn lại hỏi
-Vậy thì tôi phải làm gì
Cửu Thiên Tuế cười nói
-Băng Phấn Liêm này có bốn việc chính, thứ nhất là đào trộm vàng, thứ hai là móc túi, thứ ba là ăn trộm, thứ tư là đi ăn mày. Mày muốn chọn cái nào
Phong Lẩn thở phào nhẹ nhọm, cũng may không có buôn mai thúy, hắn bắt đầu cân nhắc lợi hại
“ mẹ nó, đào vàng thì phải ở trên núi bốn bề rừng rú sợ đái ra quần, làm ăn mày thì như Bảo Đuồi từng nói, sợ là phải chặt chân móc mắt thì chết, còn hai cái kia thì cũng coi như làm được”.
đoạn Phong Lẩn liền nói
-Vậy tôi xin chân móc túi hay ăn trộm cũng được
Cửu Thiên Tuế cười nói
-Ăn trộm với móc túi thì tay chân phải nhanh nhẹn, tao xem mày chưa có cái bản lĩnh ấy
Phong Lẩn thấy cơ hội đi tiếp đang dần đóng lại liền vội vàng nói
-Ông chưa thử làm sao biết được tay chân tôi có nhanh hay không
Cửu Thiên Tuế cười nói
-Được, mày đã nói thế thì tao cho mày cơ hội, bọn mày đem đồ nghề ra đây
Đoạn hai đứa nhỏ vác theo một cái bàn đặt ra trước mặt Phong Lẩn, Người đàn ông tay cầm cái búa nói
-Mày đặt tay lên bàn, tao gõ búa xuống mày phải tránh được nhưng hai khủy tay không được rời khỏi bàn. Tao làm 10 lần mày mà qua được 8 thì coi như mày nhanh tay.
Phong Lẩn nghĩ thầm
“ lần này thì bỏ mẹ”
Thế nhưng hắn làm gì có quyền được chọn, đã đâm lao là phải đâm luôn không rút được nữa. Phong Lẩn đặt tay lên bàn, người đàn ông kia nói
-Tao đếm đến 3 thì sẽ đập liên tiếp 10 cái không ngừng, mày phải theo nguyên tắc mà làm bằng không rời khủy tay khỏi mặt bàn thì sẽ bị chặt tay đấy
Phong Lẩn nghĩ bụng
“ mẹ nó rời khỏi bàn thì bị chặt, không mà bị búa đập trúng thì cũng què, bọn này hiếp người quá đáng, sau này có cơ hội tao sẽ trả thù chúng mày”
Người kia nói
-Tao bắt đầu đếm...1...
Vừa đếm đến 1 hắn đã giã búa xuống cũng may Phong Lẩn vốn tính đa nghi nên đề phòng từ trước thành ra tránh được phát ấy, thế nhưng 9 phát còn lại đều bị đập trúng. Phong Lẩn ôm hai tay sưng to như bắp chân mà la lớn. Cửu Thiên Tuế cười nói
-Mày chậm chạp quá, sao mà móc túi được. Tay mày như thế ít ra cũng hai tháng mới khỏi, bây giờ đến cả đào vàng cũng không được nữa, mày chịu khó đi ăn xin nhé.
Cũng may hai tay Phong Lẩn như vậy nên chỉ cần bó bột vào là nhìn giống thằng tàn phế rồi không cần cắt đi bộ phận nào nữa. Ngay hôm sau hắn được cho lên một cái xe bán tải chở xuống thành phố Lai Châu ngồi ăn xin.
Địa điểm được bàn giao là dưới chân cầu vượt, trước khi đi thì thằng đại ca có dặn
-Mày ngồi im ở đấy từ giờ đến 7 giờ tối tao đến đón, tao khoán cho mày trong hôm nay phải xin được 1 triệu, thiếu 10 nghìn thì ăn 1 roi rõ chưa. Buổi trưa tao đem bánh mỳ qua cho ăn. Mày mà trốn tao bắt được tao chặt chân
Phong Lẩn nhục nhã ngồi co ro như con chó con, chân cầu vượt là nơi người ta hay dừng đèn đỏ cho nên cơ hội kiếm tiền cũng không hề ít. Phong Lẩn vốn tính bẩn bựa xưa nay hay học mấy bài hát đám ma nên cũng dùng luôn sở trường mà hát
-Hôm nay nắng đã xanh trời
Mà sao bác đã đi rồi bác ơi
Bác ra đi chẳng để điều chi
Một thân què quặt lấy gì mà ăn
Giữa cái nắng buổi trưa gay gắt người ta đã mang bao nỗi bực dọc trong mình lại nghe tiếng hát thê lương như đấm vào tai thì không đành lòng liền dúi cho Phong Lẩn mấy đồng rồi nói
-Này chàng trai không lành lặn, cậu có thể tạm trì hoãn cái khẩu hình nay không
Phong Lẩn vẫn bỏ ngoài tai mà tập trung trình diễn các ca khúc khác như “chuyện tình Lan can” “ Lâu Đài tùng dịch” “ngày vui em mất” “đồi thông qua trại”. Nói chung nhờ tiếng hát như bò rống mà đến gần trưa trong cái nón rách của Phong Lẩn cũng có bảy tám trăm nghìn chủ yếu mọi người dừng để bịt mồm hắn lại.
đến trưa một chiếc xe máy đi đến, thằng đại ca nhìn số tiền trong nón Phong Lẩn thì cười nói
-Tân binh mà đáo để gớm, hiếm có thằng nào làm tốt như mày đấy
Phong Lẩn không vì tan ca mà quên nghề, hắn lại tiếp tục hát, Thằng đại ca vừa rồi hãy còn cười nói vui vẻ vừa nghe tiếng ca cất lên đành bỏ vội vào nón 2 cái bánh mì rồi phóng gấp.
Đến 7 giờ tối Phong Lẩn đã vượt chỉ tiêu và được đón về điểm tập trung. Thằng đại ca nhóm ăn xin tên là Phúc Sân, hắn đứng trước đám ăn xin tuyên dương Phong Lẩn nhiệt liệt. Trong đám ăn xin có hai thằng đến làm quen với Phong Lẩn, một thằng tên là Cầm Thăng, thằng này bị câm nên chỉ ú ớ được thôi, thằng còn lại tên là Đại Du, tài một cái thằng Đại Du lại có thể hiểu được những gì Cầm Thăng nói.
Cầm Thăng ú ớ vài câu, Đại Du liền nói
-Nó đến chúc mừng mày, ở đây ai không đủ chỉ tiêu thì cứ thiếu 10 nghìn sẽ bị đập một roi, mười năm nay tân binh 1000 thằng đến là 1000 thằng bị chỉ chừa có mày thôi đó.
Phong Lẩn cười khoái trá nói
-Có gì đâu, chắc là tao may mắn thôi.
Cầm Thăng lại ú ớ mấy câu, Phong Lẩn liền nói
-Đúng là câm hay hóng ngọng hay hớt, thế nó lại nói gì vậy
Đại Du Đáp
-Nó bảo không phải may mắn đâu, chỗ chân cầu vượt ấy được gọi là chỗ tử địa bởi vì khó làm ăn, thế mà mày vẫn vượt được chỉ tiêu thì giỏi lắm
Phong Lẩn cười xua tay
-Úi zao, chúng mày đừng khen tao nữa, tao thích lắm. Mày bảo thằng câm này ra hát cho mọi người nghe để chung vui nào
Tất nhiên chẳng thằng câm nào thích bị gọi là thằng câm cả cho nên Phong Lẩn đã bị ăn hai đấm của Cầm Thăng. Đấm xong nó lại ú ớ mấy câu, Đại Du nói
-Nó bảo tuy nó câm nhưng nó là một thằng câm nói rõ ràng, tù giờ mày đừng nhắc đến chữ câm nữa không thì nó sẽ cho mày câm như nó đấy.
Phong Lẩn bữa đến giờ đã ăn không biết bao nhiêu đấm, dù gì cũng là ma mới nên hắn không dám bật chỉ âm thầm giấu nỗi tức giận vào trong. Cầm Thăng và Đại Du rời đi, một lúc sau Phúc Sân đến nói
-Bên trên có lệnh tao phải canh giữ mày cẩn thận không được để bỏ trốn, nghe đâu mày nợ Cửu Thiên Tuế cả tỷ bạc cơ à
Phong Lẩn đáp
-Mọe thằng giặc già, tao nỡ giết con khí gió của lão mà bây giờ mới khổ thế này
Phúc Sân cười nói
-Thôi, mày nghĩ nhiều làm gì, tao thấy mày cũng có khiếu làm ăn xin xem ra tiền đồ không tệ, sau này cứ theo tao làm ăn có khi sung sướng cả đời.
Phong Lẩn mới qua một ngày nhưng lại được mọi người tán dương hết sức thì trong lòng cũng lấy làm vui, trước nay cho dù là làm gì thì người nhà hay bạn bè cũng đều coi hắn là thằng phế vật, bây giờ nhận thấy mình thật là một con người giá trị, vậy là Phong Lẩn không nghĩ cách trốn nữa, thay vào đó hắn chịu ở lại đây làm ăn mong ngày thành danh.
Sớm hôm sau Phúc Sân lại chở cả đám đi ăn xin có điều lần này Phong Lẩn được đưa đến một vị trí khác, chỗ này là một khu dân cư, Phong Lẩn thầm nghĩ
“ mọe nhà nó, ở ngã tư còn kiếm ra tiền chứ khư dân cư toàn mấy thằng nhà nghèo làm được mọe gì”
Thế nhưng trong cái khó ló cái ngu Phong Lẩn giở bài cũ ra hát hò inh ỏi thế nhưng đây là khu dân cư cho nên ai cũng tính nóng như kem, cả đám người bị tra tấn lỗ tai tức không chịu được bèn xúm vào đánh cho Phong Lẩn một trận thừa chết thiếu sống. Phong Lẩn ôm thân tàn lê đến một góc ngồi thở hổn hển. Từ giờ đến tối mà không được đồng nào thì khả năng hắn còn bị Phúc Sân bonus thêm một trận nữa cơ.
Đăng bởi | rabitch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |