Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2106 chữ

Phong Lẩn lại tiếp tục công việc đãi vàng nhàm chán. Một hôm trên đường đi làm về người bạn Tào Tháo lại ghé thăm, Phong Lẩn liền ra sau tảng đá mà giải quyết, lúc đang đàm đạo hắn vô tình nhìn vào phiến đá trước mặt thì thấy một cái túi thổ cẩm to giấu trong khe đá. Phong Lẩn cười thầm cười nói

-Ái chà, thế là có cái chùi đít rồi

Đoạn Phong Lẩn lấy ngay cái túi định chùi ngay ai ngờ phát hiện trong túi có mấy gói hàng trắng, có lẽ là mai thúy. Phong Lẩn lẩm bẩm

-Con mịa nó đây là mai thúy sao, không biết thằng nào giấu ở đây

Vừa nói dứt lời bỗng thấy sau phiến đá có thằng kéo quần đứng dậy, thì ra cũng là đi ỉa vạ giống như Phong Lẩn. Thằng kia trông thấy hàng của mình nằm trong tay Phong Lẩn thì hốt hoảng nói

-Mày là thằng nào, hàng này mày cầm làm gì

Phong Lẩn nhận ra thằng này là hệ chơi dấu huyền, cho nên cũng phải dùng dấu huyền để đối lại

-Mình là người đào vàng, tình cờ vừa rồi buồn buồn, mình ngồi nhầm vào hàng, giờ hàng này là mình cầm rồi.

Thằng kia lại nói

-Hàng này là người nhà nhờ mình cầm về làng, mày đừng làng nhàng, làng mình còn mười người chờ hàng.

Phong Lẩn cười to

-Hàng này giờ làm gì còn là mày cầm, mày mà đòi là mình quài vào mồm.

Thằng kia thấy thái độ Phong Lẩn lồi lõm có ý muốn cướp hàng của mình nên chẳng do dự mà rút từ đũng quần ra một khẩu súng dí thẳng về phía Phong Lẩn quát

-Thằng này là thằng nào mà nhiều lời, mày còn lằng nhằng là mời mày về chầu trời liền.

Phong Lẩn trông thấy súng thì sợ co vòi vội vàng giơ cái túi thổ cẩm ra đáp

-Đừng đừng, đời mình còn dài đừng bòm mình mà rồi đời, hàng này thì mình cầm làm gì, mình đầu hàng mày đừng bòm mình.

Thằng kia cầm lấy cái túi thế nhưng vừa rồi đã dính cứt của Phong Lẩn, hắn tức giận toan bỏ đi nhưng tính đi tính lại vẫn không an tâm bèn nói

-Giờ mày nhìn hàng này nhiều rồi, mày mà lèm bèm là nằm vùng tìm nhà mình về hành hình, tình hình này thì mình mời mày vào hòm nằm.

Đoạn nó nổ súng bắn Phong Lẩn nào ngờ trình độ đỉnh cao quá đứng cách 3m cũng bắn trượt, viên đạn bay trúng tảng đá phản ngược trở lại trúng vào đầu chết ngay.

Phong Lẩn vốn nhát chết thấy thằng này lăn ra chết thì chẳng kịp chùi vội kéo quần chạy thẳng, có điều hàng của thằng kia hắn cũng không quên cầm theo.

Phong Lẩn nghĩ bụng

“ hàng này mà cầm về có ngày ăn cái án tử hình thôi thì giấu tạm vào đâu đó rồi có dịp cần dùng mới lấy ra”

đoạn Phong Lẩn cất vào trong cái hốc cây lại còn dùng đá che cái hốc ấy lại cẩn thận lắm rồi hắn chạy về lán trại. Việt Lú và đám anh em nghe thấy tiếng súng nổ cứ ngỡ Phong Lẩn bị phục kích đang định đến trợ lực thì thấy Phong Lẩn trở về. Việt Lú vội nói

-Có mấy thằng

Phong Lẩn nhanh trí nói

-Không biết nhưng nó đang đuổi theo đấy bắn bỏ mẹ nó đi

Bấy giờ trời đã sẩm tối sáng như ban đêm thành ra không nhìn rõ thứ gì, cả đám xả một lượt đạn vào trong bóng tối rồi quay về lán. Hôm sau cả đám đi làm lại bắt gặp thằng kia nằm đứ đừ sau tảng đá, mặt ngã úp vào bãi cứt thì cười nói

-Hôm qua bắn bừa thế cũng trúng một thằng cơ đấy.

Thế rồi công việc đào vàng lại tiếp tục. Phong Lẩn thì vẫn nghĩ xem chỗ hàng kia nên dùng vào việc gì.

Phong Lẩn vốn chẳng muốn động vào thứ hại người này có điều vì mong muốn được trở về hòa nhập với cộng đồng nên trong đầu hắn lại lóe lên một ý tưởng tối dạ

Chỗ đào vàng vốn cách đồn biên phòng Lai Châu chừng 7 8 km gì đấy, khoảnh cách không phải là xa có điều đào vàng ở đây chẳng phải chuyện gì phạm pháp quá độ cho nên các anh cũng mắt nhắm mắt mở cho qua không động chạm gì đến băng Phấn Liêm nhưng nếu là mai thúy thì khác, dính án tử hình như chơi.

Phong Lẩn đem chỗ mai thúy tìm được nộp cho biên phòng lại nói bóng gió không biết là băng nào buốn bán qua biên giới. Sau khi trả lời một đống cách câu hỏi bới móc của các chiến sĩ thì hắn cũng được cho trở về.

Về phần biên phòng đến nước này thì không thể ngồi yên được nữa, để điều tra về nguồn gốc hơn năm cân mai thúy thì tất cả các hoạt động làm giàu trái phép trong địa bàn phải tạm ngừng hoạt động không rõ thời hạn và băng Phấn Liêm cũng không ngoại lệ.

Vậy là loại hình làm ăn đào vàng trộm của băng Phấn Liêm đã bị khai tử. Các huynh đệ đào vàng cũng không còn công an việc làm ổn định nữa đã biểu tình nhiệt liệt. Việt Lú cũng bởi vì đàn áp đám biểu tình mà bị đánh què giò rồi quẳng vào trong rừng.

Cửu Thiên Tuế nghe thấy tin dữ bèn sai người xuống xem thử tình hình, kết quả hai tên tay chân ấy cũng chịu chung số phận với Việt Lú. Đến giờ cũng không rõ tung tích cả ba thế nào. Làn sóng biểu tình ngày càng dữ dội gây sức ép mãnh liệt đến Cửu Thiên Tuế.

Cuối cùng sau mười hai ngày phản ứng thì Cửu Thiên Tuế phải tính đến một chiến lược khác đó chính là sắp xếp cho mọi người những công việc khác.

Kế hoạch của Phong Lẩn đến đây đã thành công tốt đẹp, Cửu Thiên Tuế bấy giờ cũng không còn để tâm nhiều đến hắn nữa và giao hắn cho khu 7 chuyên hành nghề móc túi.

Phong Lẩn lại được xuống thành phố. Đại bản doanh lần này là một công xưởng bỏ hoang gần bãi rác ở rìa thành phố. Chỗ đấy là tập hợp của không biết mấy trăm tay móc túi chuyên nghiệp. Người đứng đầu khu 7 là Vũ Cơ biệt danh Vũ Ba tay.

Hôm ấy cả đám tập trung ở công xưởng, Vũ Cơ đứng trước toàn thể anh em đọc một bài phát biểu ngắn gọn dài gần 3 tiếng chủ yếu nói về lịch sử hình thành và quá trình phát triển của bang phái, điều này làm Phong Lẩn nhớ đến những tháng ngày tươi đẹp ở trường học. Thế rồi sau 3 tiếng phát biểu liên tục cũng đã đến giữa trưa, Vũ Cơ mời anh em ăn trưa bằng một bài phát biểu khác dài thêm 2 tiếng nữa.

Phong Lẩn thở dài rồi ngáp ngủ một cái, nào ngờ cái ngáp ấy đập vào mắt Vũ Cơ, hắn lớn tiếng nói

-Thằng vừa ngáp mời lên đây tương tác

Phong Lẩn lấy tay che mồm nghĩ thầm

“ thôi ăn lol rồi, quả này lại ăn mấy đấm đây”

Đám tay chân xuống dưới lôi Phong Lẩn lên đứng bên cạnh Vũ Cơ, Vũ Cơ nói

-Này người anh em thiện lành, sao tao đang nói mà mày lại ngáp ngủ, có phải do tao nói quá chán hay không

Phong Lẩn ậm ờ, trước thái độ ấy Vũ Cơ thở dài nói

-Được rồi mày hãy nhắc lại lịch sử phát triển của bang phái cho tao nghe, nếu không được tao sẽ có hình phạt cho mày

Phong Lẩn chắc mẩm lần này chết đòn, hắn đứng ngây ra nửa tiếng đồng hồ mà nhìn vào vô định, Vũ Cơ đã hết kiên nhẫn, hắn quát

-Mày về nhà chép phạt 200 lần lịch sử bang phái cho tao.

Phong Lẩn ngạc nhiên nói

-Ô thế không bị ăn đòn à

Vũ Cơ cũng ngạc nhiên đáp

-Đòn gì, đòn nào, tao không bao giờ dùng bạo lực để giáo dục chúng mày, bạo lực là một phương pháp sai trái. Thứ tao cần là sự trưởng thành trong suy nghĩ của mỗi cá nhân để đem lại lợi ích to lớn cho tập thể. Hãy trưởng thành lên, mỗi lần chép là một lần học thuộc, tao tin là sau khi mày chép xong 200 lần thì tư tưởng ấy sẽ thấm nhuần vào từng tế bào thần kinh của mày. Để rồi sau này khi mày gặp những thế hệ tiếp theo mày sẽ thấm nhuần tư tưởng ấy cho bọn nó.

Phong Lẩn dell hiểu chuyện gì đang xảy ra, đây có lẽ là thằng móc túi đạo lí nhất mà hắn từng biết, hắn thấy được hình bóng của các thầy cô giáo ngang qua đời mình xuất hiện ở con người này. Phong Lẩn rớm nước mắt, Vũ Cơ vỗ về nói

-Thôi mày hãy đi xuống đi, tao nghĩ mày đã thông suốt rồi đấy.

Phong Lẩn đi xuống cũng là lúc bài phát biểu kết thúc cả đám người đứng lên vỗ tay không ngớt, nghĩ lại trước đây ngồi trên ghế nhà trường Phong Lẩn cảm xúc dâng trào bồi hồi như thuở vừa nhập học vậy.

Phong Lẩn được phân đến ở cùng một thằng gọi là Vương Cú, Vương Cú nói

-Đại ca Vũ Cơ là một người đáng kính, móc túi chỉ là nghề tay trái của đại ca thôi, còn nghề tay phải là giáo viên dạy văn học của trường cấp 3 kia kìa.

Đại ca cũng biết bọn móc túi làm gì được học hành cho nên vào thứ 5 hàng tuần đại ca sẽ tổ chức lớp học tình thương cho bọn tao.

Phong Lẩn cuối cùng đã biết tại sao Vũ Cơ lại có một nhân cách cao thượng đến vậy. Hắn lại hỏi

-Sao đại ca lại có biệt danh là Vũ 3 tay

Vương Cú nói

-Xưa đại ca hành nghề gặp ngay thằng dân anh chị nên bị chặt mất 1 tay

Phong Lẩn gãi đầu

-Thế thì liên quan gì đến việc 3 tay

Vương Cú Nói

-Lúc đầu tao cũng dell hiểu tại sao, rõ là có 1 tay mà lại gọi là 3 tay sau này nghe người khác kể đại ca có 2 cái bàn tay khỉ khô, hai bàn tay ấy nghiệm lắm cho dù móc túi kiểu gì cũng không bị phát hiện.

Phong Lẩn trầm trồ, Vương Cú lại nói

-Trong băng có 2 nguyên tắc cơ bản

Thứ nhất chỉ được móc túi của người giàu

Phong Lẩn gật đầu hiểu được Vũ Cơ thật là có đạo lí làm người

-Thế còn thứ 2

Vương Cú nói tiếp

-Thứ 2 đến chủ nhật thì móc của người nghèo cũng được

Phong Lẩn lia mắt một cái

-Ơ thế thì móc của ai cũng được à

Vương Cú cười nói

-Đúng rồi, mày nghĩ sao móc túi còn bày đặt đạo lí hả mày.

Phong Lẩn lại hỏi chuyện nghề nghiệp chuyên ngành

-Thế móc túi thì phải làm những gì

Vương Cú cười đáp

-Đại ca sắp xếp rồi, mai mày đi theo tao học nghệ, nhanh thì 3 ngày là học được, chậm thì 1 tuần học được. Như tao đây là nhân viên ưu tú chỉ 2 ngày là tao thạo nghề luôn.

Phong Lẩn nghe cũng có vẻ thú vị, với tư chất của hắn thì chắc cũng 3 4 hôm là sẽ học được ngay. Hắn lại hỏi

-Thế mình hoạt động ở khu vực nào

Vương Cú cười nói

-Tao với mày ra mấy trạm xe bus ngồi, trên xe bus đông lắm chả bao giờ bị phát hiện, mày cứ nhìn tao thi triển tài nghệ. Thôi chẳng còn sớm nữa, mày đi ngủ đi mai tao với mày phải ra trạm xe bus sớm đấy.

Phong Lẩn lên giường đi ngủ thế nhưng trằn trọc mãi không ngủ được đành ra ngoài đi đái một bãi cho khuây

Bạn đang đọc Hắc Đạo sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.