Kiên Vứt và Điền Đô cũng chẳng khá hơn Phong Lẩn, thậm chí còn thảm hơn là đằng khác, thật không ngờ cái vị trí dưới 1 người trên trăm người này lại khổ sở như vậy, thế là ba thằng bàn mưu lật đổ chế độ độc tài Phúc Sân.
Kiến Vứt nói
-Thằng Phúc Sân này láo quá, đối xử với công thần không ra gì, ta phải làm cách nào hạ bệ nó mới được
Điền Đô cay cú nói
-Mọe nó chứ, tao kiếm ra tiền cho nó còn bị nó choảng cho mấy cái mất đi cả vẻ tiêu sái đây này.
Phong Lẩn là thằng bẩn tính nhất, hắn nghĩ ra kế hoạch hạ bệ Phúc Sân, hắn tìm tới người phụ nữ khi trước cho tiền hắn cũng là bạn cùng giường của Phúc Sân.
Người phụ nữ ấy tên là Linh hay còn gọi là Linh Tồn. Linh Tồn nặng tạ mốt nguyên con, hơn nữa khả năng tùng dịch phải nói là bá đạo vô cùng. Phong Lẩn dùng lời ngon tiếng ngọt để nói với Linh Tồn. Linh Tồn cũng cay thằng Phúc Sân lâu rồi.
Nguyên Linh Tồn trước kia cùng với Phúc Sân là thanh mai trúc mã, cũng vì Phúc Sân nghèo hèn mà Cúc Xứt mới phải đi làm gái bán hoa để kiếm tiền nuôi gã, ấy vậy mà sau khi có tiếng tăm đổi đời thì Phúc Sân lại trở mặt quên ả. Thế là Linh Tồn cũng ngậm mối thù Phúc Sân từ ấy.
Bấy giờ Phong Lẩn mới nói
-Hôm nay Phúc Sân có ý nhớ tiểu thơ cho nên mới sai thuộc hạ đến tìm tiểu thơ để tỏ đôi lời.
Linh Tồn nghe vậy thì trong lòng cũng nguôi, Phong Lẩn lại nói
-Phúc Sân ngày đêm nhung nhớ không nguôi muốn cùng tiểu thơ đêm nay dưới ánh trăng rực rỡ cùng nhau đàm đạo tâm sự chuyện cũ cho thỏa nỗi nhớ mong.
Linh Tồn càng nghe càng thấy trong lòng bồi hồi, hai má đỏ ưng lên như búi trĩ ngại ngùng khó tả. Thế là đại sự đã xong 50%.
Phong Lẩn lại đi tìm Phúc Sân nói
-Này đại ca, tiểu đệ thấy đại ca dạo này hao tâm khổ tứ bộn bề công việc sắc mặt có vẻ đi xuống. Nay nhận thấy sức khỏe của đại ca liên quan đến sự tồn vong của khu 12, giả dụ có ngày đại ca lâm bệnh thì chúng đệ tử khu 12 biết làm gì để sinh nhai. Thôi thì hôm nay tiểu đệ có lòng mới tìn được con bò lạc cho đại ca chăn, tối nay mong là đại ca được hoan lạc cho vơi đi nỗi u uất.
Phúc Sân nghe nói rơm rớm nước mắt đáp
-Ta đối với đệ chưa tròn đạo làm huynh trưởng ấy vậy mà đệ lại có lòng với ta như thế thật không gì sánh được, tình hơn anh em ruột trong nhà. Ta thật không biết nói gì để tỏ lòng này.
Phong Lẩn cười nói
-Chỉ cần đại ca vui thì tiểu đệ có lên núi cây xuống biển cạn cũng nguyện bằng lòng.
Thế là kế hoạch tiến triển vô cùng hoàn mĩ. Đêm đến Phúc Sân định chơi trò BDSM bịt mắt nằm đợi, thế nhưng điều hắn chờ đợi lại không phải là một em xinh tươi chân dài mà là Linh Tồn niềm ham muốn tột đột.
Không cần nói cũng đoán được kết quả, Phúc Sân vốn đã thoát vị đĩa đệm lại thêm tạ mốt đè lên thành ra cột sống không chịu nổi mà thăng thiên ngay trên giường. Phần Linh Tồn không phải tội gì cả, nguyên nhân được xác định là do quá sức đấy thôi.
Vậy là Khu 12 trở thành vô chủ, Cửu Thiên Tuế phái người xuống xem xét cuối cùng quyết định đưa Điền Đô lên làm Tổng quản còn Phong Lẩn nghiễm nhiên nhận chức tham mưu.
Điền Đô vốn là người vô mưu nên mọi chuyện trong khu đều 1 tay Phong Lẩn điều phối, từ ngày Phúc Sân từ trần đến nay kinh tế cả khu càng ngày càng đi lên, Cửu Thiên Tuế được tin cũng lấy làm lo. Bèn gọi hai người thân cận vào nói
-Cái thằng ranh ấy tưởng là đì được nó chết ai ngờ nó lại phất lên như diều phải gió, cứ thế này thì không ổn, phải kìm nó lại thôi
Thiếu nữ nói
-Vậy ngài cứ cho gọi nó về đại bản doanh rồi đẩy nó đi làm việc khác
Cửu Thiên Tuế lại nói
-Mày nói cũng có lí, cho đòi nó về đây
Vậy là ngay trong ngày có một đám tay chân đến đòi Phong Lẩn về đại bản doanh. Phong Lẩn được giải đến trước mặt Cửu Thiên Tuế, Lão nói
-Mày tên là gì ấy nhỉ
Phong Lẩn đáp
-Phong. Phong Lẩn
Lão già lại nói
-Mày cũng khá đấy, mới ngày nào nhìn còn đụt như chó mà bây giờ đã leo lên chân tham mưu rồi.
Phong Lẩn nghĩ thầm
“ thằng giặc già này định làm gì lại có gọi mình về đây, có cơ hội phải xiên cho lão một dao mới được”.
Lão già lại nói
-Tao thấy tình hình khu 12 cũng ổn rồi có thể tự điều hành được, nhân tài như mày nên giúp tao làm những việc khác.
Khi trước không phải mày muốn học nghề móc túi ăn trộm hay sao bây giờ tao đồng ý cho mày đi đào vàng.
Phong Lẩn cay lắm toan bật lại nhưng nhìn đám cận vệ xung quanh mặt mũi ai lấy đều lành như bụt thì thôi không dám làm liều.
Phong Lẩn cũng chỉ đành vâng lời, thế là ngay hôm sau nó bị điều đến bãi vàng để đãi. Việc này tính ra cũng không phải là mệt lắm nhưng lại chán hơn ngồi ăn xin dưới thành phố.
Có hơn chục thằng ngồi dưới chỗ nước nông rồi cầm cái đĩa mà đãi vàng. Ngày qua ngày đều làm một việc ngoáy ngoáy cái đĩa khiến cho Phong Lẩn như ngồi trên đống lửa tắt. Hắn tức mình đứng dậy đập phăng cái đĩa ra chửi to
-Con mọe chúng mày
Và thế là đám cai lại cho hắn một trận như tử. Phong Lẩn cay lắm, mỗi ngày đi làm đều chửi trời chửi đất, hắn chửi như Chí Phèo chửi đến cả đồng nghiệp làm cùng cũng phải lấy vải bịt tai lại.
Đại ca chỗ này là thằng Việt Lú, Việt Lú có mái tóc trọc bóng loáng như đít nồi, hai mắt to tròn như mắt lươn. Thằng này có tiếng là mạnh mồm lắm. Nguyên khu này có đến bốn năm nhóm đào vàng nhưng lại của các băng khác nhau cho nên địa thế chính là một chỗ đáng để tranh dành.
Việt Lú đã chiếm được nơi hiểm yếu nhất nhưng các băng khác cũng nào dễ bỏ qua miếng mồi thiu này. Bởi vậy các cuộc xung đột có vũ trang diễn ra thường xuyên như đi đái. Có khi đang ngồi đãi vàng tự nhiên nghe đoàng một tiếng súng nổ là thằng bên cạnh ngã vật ra đất với một viên kẹo đồng ghim ngay giữa trán.
Phong Lẩn là người mới cho nên chưa quen với chuyện này, thấy thằng bên cạnh bị bắn chết ươn hắn hoảng sợ vứt đĩa đãi vàng la ó chạy tán loạn. Đám người còn lại chẳng lấy gì làm lạ với việc này nên không ai sợ hãi gì cả chỉ nhẹ nhàng đứng dậy bỏ chạy hết vào rừng.
Việt Lú cùng bốn thằng cai khác mang theo súng dao sẵn sàng ứng chiến, hai bên bắn nhau túi bụi cuối cùng Việt Lú dùng kế hỏa công của Chu Du đốt lửa đầu gió hun khói bọn kia, thế là bọn địch nhân không thở được phải cuống cuồng bỏ chạy.
Mấy pha bắn nhau như thế cứ hai ba ngày lại xảy ra. Phong Lẩn mới hỏi một thằng trong đám đào vàng
-Này thế chết có nhiều không
Thằng kia đáp
-Cũng không nhiều, hồi trước có hơn trăm người đi đào vàng, bây giờ còn lại mười người, tính ra chết cũng có bao nhiêu đâu.
Phong Lẩn ngán ngẩm lắc đầu, hắn nghĩ bụng phải kiếm cái áo chống đạn mặc cho an toàn thế là hắn đến tìm Việt Lú hỏi xin một cái, Việt Lú chỉ vào người của tất cả đám anh em nói
-Mày không thấy bọn tao quanh năm cởi trần mặc quần đùi, đến cái áo cộc tay còn đell có thì lấy đâu ra áo chống đạn cho mày mặc
Phong Lẩn nghĩ cũng phải liền tìm cách khác, hắn tìm được hai miếng sắt to bản bèn cất công đục lấy hai cái lỗ rồi buộc dây lại khoác lên người, thế là có một cái áo giáp nguyên thủy rồi.
một lần đang đãi vàng thì con đau bụng ghé thăm như một người bạn lâu ngày không gặp, Phong Lẩn bèn tìm một bụi cây để gặp gỡ người bạn Tào Tháo này.
Đang cùng Tào Tháo đàm đạo bỗng sau đít buồn buồn như có con gì đang cọ vào, Phong Lẩn nhìn ra sau thì thấy con vật quen thuộc chồn Trọng Lần đang tìm cái ăn sau lưng Phong Lẩn. Từ ngày bị bắt ở bờ suối Phong Lẩn đã thất lạc con thú cưng của mình, bây giờ lại vô tình gặp lại thật là hữu duyên thiên lí kiểu gì cũng gặp.
Phong Lẩn vui mừng nói
-A chồn Trọng Lần, mày đi đâu đấy
Chồng Trọng Lần cõng trên lưng hai con vật nhìn giống như nó nhưng lại kêu meo meo, có lẽ nó đã phôi giáo với một con mèo rừng rồi để lại sản phẩm là 2 đứa con này. Chồn Trọng Lần nhìn thấy chủ nhân thì như chó thấy cứt vội nhảy vào ôm trầm lấy Phong Lẩn. Phong Lẩn bế nó đặt lên vai rồi quay lại chỗ đãi vàng khoe với mọi người.
-Này anh em, tối nay muốn ăn giả cầy không
Đám anh em ở trong rừng toàn ăn rau dại với trứng cút, thứ mà họ thèm nhất chính là bữa rượu thịt chó, bấy giờ nghe thấy giả cầy thì ai cũng nuốt nước miếng không sao kìm nén được. Tuy nhiên Phong Lẩn chỉ nói đùa vậy chứ không khi nào hắn làm thịt chồn Trọng Lần.
Hắn làm ra một sợi xích từ dây rừng rồi thòng vào cổ chồn Trọng Lần dẫn đi khắp nơi, giữa chốn hoang dã này có một người bạn như chồn Trọng Lần thì còn gì bằng nữa.
Ở chỗ đãi vàng thấm thoát cũng qua được hơn tháng hai con chồn con cũng đã lớn khôn, nhìn thì cũng đủ một đĩa rồi. Phong Lẩn nghĩ bụng
“ mình ở đây thì bọn nó còn sống chứ giả dụ có ngày mình đi đâu kiểu gì đám người kia cũng nấu giả cầy mấy con này, thôi thì thả quách nó về rừng cho rồi”
Nghĩ là làm, Phong Lẩn tháo bỏ sợi dây thả chồn Trọng Lần cùng hai đứa con đi, giờ phút chia li tuy rằng có nhiều tâm sự nhưng ý đã quyết, Phong Lẩn quay gót không nhìn lại.
Chồn Trọng Lần cũng đứng dậy giơ tay như đang vẫy chào, thế rồi ba cái bóng mất hút trong rừng, cũng có thể một ngày nào đó bọn chúng lại nằm trong nồi của tay thợ săn nào cũng nên.
Đăng bởi | rabitch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |