Vào lúc này, bên ngoài hoàng phong cánh rừng có 13 cái thân ảnh màu đen che mặt. Bọn họ đang có xích mích gì đó, chỉ thấy 13 người chia thành 2 phe. Không biết là chuyện nghiêm trọng tới cỡ nào mà đã có 2 tên rút kiếm, chuẩn bị tỉ thí sinh tử với nhau. "Thanh sư muội yêu thương đại sư ca chưa hết phần, có lý đâu lại đi mách lẻo cho sư phụ biết cái vụ uống rượu ở ly tình lâu, khiến y bị phạt sám hối trên thạch túy sơn 3 tháng trời, điều đó là hết sức vô lý." Chợt gã phùng sư đệ ho khan 1 tiếng nhắc nhở:
- Về sau sư phụ cũng rút lại chỉ còn 1 tháng thời gian.
Lưu sư huynh kia tức giận. "Thì 1 tháng bộ bấy nhiêu ngày là ít chắc, khưa, nếu như không phải cái tên tiểu tử chết tiệt đó thì sao đại sư huynh lại phải chịu khổ như vậy. Đúng không, có đúng vậy không." "Không phải như vậy." Đối diện với y là Đặng Tư Bình điềm tĩnh nói:
- Đại sư ca tính tình nghiêm khắc, đối với tiểu sư muội lại càng ra sức giáo huấn, chẳng có chút tình cảm yêu đương gì, khiến cho sư muội giận dỗi mách cho sư phụ biết cái vụ đó, ngược lại Lý Kì lão đệ hiền lành chất phác cho dù có bị đánh thế nào y cũng sẽ nhất nhất không nói một lời nào. "Hừ, ngươi chỉ giỏi nói bậy sư ca ánh mắt đưa tình ai mà chẳng biết, ngoài mặt nghiêm khắc nhưng trong lòng lại rất mềm yếu, chỉ cần tiểu sư muội muốn thì có là thứ khó cỡ mấy y cũng sẽ bất chấp lấy cho bằng được, xin hỏi đặng hiền đệ đó được gọi là gì." Đặng tư bình hừ lạnh một tiếng:
- Ta không phải hiền đệ của ngươi, cũng không biết nó là thứ gì.
Đang nói bỗng có một ngọn gió màu sắc kì lạ kéo dài từ đông sang tây, sau lưng Đặng Tư Bình, Lục Bách Xuyên quát:
- Khinh công tinh tú môn.
Rồi y lập tức đuổi theo 13 người nhao nhao thu liễm tinh thần vội vàng thi triển thân pháp rượt theo hướng người kia. Hắn chính là Ngô Kì Nham 1 trong tứ đại thiên vương của tinh tú môn uy danh lừng lẫy. Y cười lạnh. "Có giỏi thì zvô đây". Rồi cứ như vậy xông thẳng vào cánh rừng lạc lối, mất tăm mất tích.
Lục Bách Xuyên ý định tiến vào thì Đặng Tư Bình quát lên:
- Lục đệ không được lỗ mãng, vào đó ngươi cả đời cũng không ra được.
- Sư huynh nói có lý, tiểu đệ đã càn rỡ như vậy thì xin khấu đầu thỉnh tội trước mặt các vị huynh trưởng từ nay không dám có nửa điểm liều lĩnh như thế nữa.
- Đệ không có lỗi, chỉ cần ghi nhớ lời vừa rồi thôi.
- Nói vậy tức là Đặng huynh đã có kế sách gì rồi ư, nếu không ngại huynh có thể nói ra cho mọi người cùng biết được hay chăng. Ta biết Đặng huynh luôn thâm sâu khó dò.
- Thâm sâu cái rắm, nhìn mặt hắn là biết chả nghĩ ra được gì.
Lưu bảo cười lạnh nói.
Đặng tư bình xấu hổ:
- Thực ra Lục đệ ta...
Lục Bách Xuyên bật dậy, cả người lộn nhào một cái, thức khắc đã bước vào trong sương mù dày đặc hình lẫn bóng đều không thấy nữa. Đặng Tư Bình cả giận quát lên:
- Lưu Bảo ngươi quá lắm rồi.
Lưu Bảo sắc mặt hầm hầm cả khuôn mặt đỏ bừng. "Ta cũng nhịn ngươi quá lắm, sao hả muốn đánh phải không thế thì tới đi."
Đặng Tư Bình nghiến răng nghiến lợi rút phắc thanh trường kiếm sau lưng ra, tiếng khí giới lại lẻng xẻng vang lên 2 bên như sắp động thủ tới nơi thì chợt có một tiếng cười ha hả vọng ra:
- Lãnh đại hiệp có mấy vị đồ môn trẻ tuổi hùng tâm tráng khí bừng bừng như vậy quả thực là phúc phận trời ban. Khà khà khà.
Lãnh Mộ Hoa cười gượng 2 tiếng ánh mắt nghiêm khắc nhìn về phía này. Đặng Tư Bình cùng Lưu Bảo đều hừ lạnh một tiếng rồi thu vào sát khí trong lòng, cúi người hành lễ với trưởng bối. "Bọn vãn bối tư chất tầm thường thực lực chẳng đi tới đâu lại còn mặt dày hô phong hoán vũ trước mặt tuyền bối phỏng có khác chi những kẻ thùng rỗng đòi kêu to. Thế mà lại được lão tuyền bối coi trọng, trong lòng đám vãn sinh cứ khổ thẹn không thôi." Kim tiên sinh vốn có ý thử bọn họ vài chiêu, nào ngờ chưa kịp mở lời thì đã bị đám hậu bối rào trước. Trong lòng có chút ngoài ý muốn cười khan 2 tiếng nói :
- Biết vậy là rất tốt, rất tốt.
- Tiên sinh quá lời.
Đặng Tư Bình quay sang Lãnh Mộ Hoa nói:
- Sư thúc ở trên đường ta gọi ngài đến muốn khàn cả giọng.
Lãnh Mộ Hoa kinh ngạc hỏi lại:
- Ngươi gọi ta?
- Vâng.
- Chứ hóa ra các ngươi không phải là đang tranh cãi nhau sao.
- Chúng con đâu phải trẻ nít, sao có thể để mấy cái chuyện nhỏ nhặt đó ở trong lòng được.
- Ồ mà thôi, mau chỉ đường phải thật cấp tốc không được trậm trễ thời gian tới đó.
- Hai vị theo sát chúng con, nếu còn bị lạc thì sẽ rất phiền phức đấy.
- Biết rồi.
Lãnh Mộ Hoa nghĩ thầm. "Ta đi sau môn hạ của mình cũng không tính là quá mất mặt, bất quá Kim lão." y vội vàng quay sang có ý dò xét. Kim Tự cười ha hả:
- Danh vọng cũng chỉ là vật ngoài thân lão phu đã chừng này tuổi còn muốn cầu thứ gì nữa, kkk.
Lãnh Mộ Hoa cười đáp:
- Kim tiên sinh vượt qua thế tục sắp trở thành tiên nhân, tại hạ bái phục, bái phục.
Cứ như vậy 1 đoàn 14 người lên đường tiến vào Hoàng Phong lạc lối khu rừng. Trên đường đi Lãnh Mộ Hoa cùng với Kim Tự không hiểu sao cứ thấy kì kì. Đợt xuất hành thứ nhất 2 người họ nghênh ngang chẳng coi ai ra gì, coi vạn vật như cỏ rác. Tất cả suy nghĩ lúc đó chỉ có khinh công, đố kị dốc ra toàn bộ thực lực mà lướt đi. Thế mà bây giờ lại phải để mắt tới cái đám tiểu da hỏa phía trước, chỉ thấy cái đám này đã phân rõ thành 2 phe. Đứa nào đứa nấy sắc mặt lạnh ngắt trừng mắt nhìn đối phương. Tựa hồ muốn ép cho 2 vị trưởng bối đi sau không còn đường thở.
Đăng bởi | vyesuki1s |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 7 |