Lưu Bảo không nhịn được sự khiêu khích của phía bên kia, hắn tức giận ý định rút khí giới quyết sống mãi một phen. Nào ngờ Đặng Tư Bình khàn giọng tạt cho hắn 1 gáo nước lạnh vào tai:
- Phía dưới là Lãnh sư thúc và Kim lão anh hùng đang ở đó nhìn chằm chằm vào đây, ngươi là cái thá gì mà dám diễu võ dương oai trước mặt 2 vị đó, bọn họ không cười đến rụng răng thì cũng chệch mất 2 cái quai hàm, sau này đến cả cơm cũng không thể ăn được.
Nghe vậy Lưu Bảo vội đè nén xuống lửa giận trong lòng:
- Ngươi chỉ giỏi nói bậy, chẳng qua nói trước ta một lời còn tưởng mình hơn được chắc.
Thế là 2 bên đều không dám nói gì hơn chỉ sợ mất mặt trước các vị tuyền bối sau lưng.
Lãnh Mộ Hoa chưa kịp thở ra một hơi, thì sắc mặt đã trắng bệch sau đó từ trắng dần dần chuyển qua màu đỏ, rất hung dữ quát:
- Ai.
Cả đám nghe vậy thị vội nhao nhao dừng lại, kim Tự cũng đạp chân rơi xuống, quay sang nhìn Lãnh Mộ Hoa khó hiểu nói:
- Việc này không thể trậm trễ lãnh đại hiệp hãy giải quyết nhanh đi... Hở trên mặt ngươi có... có gì thế kia.
Ngón tay Lãnh Mộ Hoa run run điểm nhẹ lên trên má phải của mình, khi bàn tay của y đã sắp chạm đến thứ kia thì thời gian bỗng dưng bị ngưng đọng lại. Lồng ngực của chúng đệ tử phái Tung Sơn đập thình thịch, không dám suy nghĩ đến viễn cảnh tiếp theo. Trong phút chốc 1 tia sáng lóe lên, Đặng Tư Bình vội vàng quỳ xuống vừa đập đầu vừa nói:
- Sư thúc là do ta, ngài muốn đánh muốn mắng thế nào thì tùy ta sẽ không một lời kêu ca.
Lưu Bảo cố ra vẻ tức giận, nhưng trên cái bản mặt kia thì sẽ không ai nghĩ rằng gã đang nóng giận, quát:
- Đặng Tư Bình ngươi ăn gan hùm gan báo hay sao mà đi làm cái chuyện đại nghịch bất đạo như vậy hở, nói đi.
Đặng Tư Bình trầm giọng nói:
- Kẻ làm sư huynh như ta, việc đã gây ra há lại nỡ lòng để cho các vị đệ đệ đây cùng gồng gánh chung trách nhiệm. Hư, đâu có như ai đó là sư huynh mà chẳng có chút khí chất nào, chẳng hóa ra một con thỏ đế co đầu rụt cổ.
Lưu Bảo cả giận vội vàng quỳ xuống vừa đập đầu vừa nói:
- Sư thúc là do ta, ngài muốn đánh muốn mắng thế nào thì tùy ta sẽ không một lời kêu ca.
Đặng Tư Bình cười thầm. "Ngươi lấy câu vừa rồi của ta đúng là đồ mặt dày." Song y lại nói:
- Lưu Bảo chúng ta vốn dĩ là đồng môn, ta vốn muốn che giấu giúp ngươi sao ngươi lại hồ đồ như vậy.
Lưu Bảo chưa kịp trở tay thì liền ăn hai cái bạt tai cực kì mạnh, nổ đom đóm mắt, trời đất giống như quay cuồng trong đầu rỗng tuếch không biết nên suy nghĩ cái gì, bất tỉnh nhân sự.
Đặng Tư Bình quát:
- Khiêng đi, không được trậm trễ việc của sư thúc.
Lãnh Mộ Hoa còn có ý tiếp tục nhưng nghe vậy thì liền thôi cũng không tiện ra tay. Thế là một đoàn lại tiếp tục lên đường, đi đến sẩm tối Lưu Bảo tỉnh lại vẫn còn đang mơ mơ màng màng thì chợt cảm thấy ớn lạnh, vội vàng mở chừng 2 mắt chân tay luống cuống vuốt lên mặt. Thì vội bịt mũi nói:
- Thứ gì vậy.
Đặng Tư Bình cười đáp:
- Bộ ngươi chưa từng uống rượu.
Không đúng, mùi rượu đâu có thế này.
Đặng Tư Bình nghe vậy thì liền gọi vọng ra:
- Lão đệ đã rửa kĩ chưa vậy sao lại làm vấy bẩn Lưu sư huynh thế kia.
Lưu Bảo không kìm được lửa giận. "Hừ ngươi làm ta tức chết." Y định rút kiếm ra để thí mệnh thì chợt co lại cúi đầu 2 mắt không dám nhìn lên. Chỉ sợ lại bị ăn thêm 2 cái bạt tai. Người đó liền thu liễm ánh mắt trầm giọng hỏi:
- Việc ta giao các ngươi còn nhớ chứ.
Đặng Tư Bình đáp:
- Điệt nhi vẫn nhớ.
Y lại xoay chuyển ánh mắt hướng về phía này. Lưu sư huynh vội vàng nói:
- Điệt nhi không dám quên.
- Hừ tốt, cứ thế mà làm.
- Vâng.
Lúc này bên trong lý gia trang, tại căn phòng của phu thê lý trang chủ, Hoài nương nương đã say giấc. Bên ngoài thấp thoáng có bóng người, Lý Nguyên thở dài khe khẽ vén chăn trở dậy bước tới cánh cửa mà đi. Hắn bước ra ngoài bóng người kia liền di chuyển, luồn lách qua từng trang biệt viện rất thuần thục, đến trước cửa cấm viện thì y liền dừng lại cúi người hành lễ vào bên trong. Lý Nguyên cũng cúi người thi lễ, trong phút chốc khung cảnh bỗng trở nên quỷ dị. Sát khí cuồn cuộn bốc lên trên cấm viện uốn lượn mà đi. Lý Nguyên bèn phất tay bóng người kia lập tức di chuyển, lấy máu của bản thân làm dẫn mở ra một cái thông lộ hướng vào bên trong vô tận huyết khí kia. Bóng người kia liền ra hiệu, Lý Nguyên một lần nữa cúi người cái này không bao gồm khí vật cổ ma ở bên trong mà đích thực là giành riêng cho hắn. Người kia mỉm cười sau đó lắc đầu tỏ ý không dám nhận. Lý Nguyên tròng mắt đẫm lệ, chợt quỳ hẳn xuống đất lạy liên tiếp hơn 10 lạy. Người kia giống như một cái xác không có tim, không có hồn chỉ là một cái bóng trong ánh trăng mờ nhạt, để cho Lý trang chủ có thể thân hành quỳ lạy đau xót như vậy thì hiển nhiên gã trước đây đã không chỉ từng là ân nhân, mà trên tất cả hắn còn là một vị thần trong lòng Lý Nguyên. Cái bóng cũng có chút luống cuống không biết nên phản ứng ra sao, thành ra 2 tay 2 chân cứ quơ loạn xạ hết lên chẳng biết đâu là trời, đâu là đất. Lý Nguyên nhắm chặt 2 mắt không để một tia sáng nào lọt qua thẳng tắp đi xuyên qua cái bóng, trong hư không vô tận phảng phất có tiếng thét dài tràn đầy bi thương nhưng nhiều hơn chính là không cam lòng. Vạn vật trên thế gian có sinh ắt có diệt vong, không sớm thì cũng muộn. Thế mà cái bóng kia tồn tại lại tượng trưng cho một hơi tàn kéo dài liên miên không dứt, chính là một cái gai trong mắt thiên đạo. Ắt phải bị nhổ. Lý Nguyên yên lặng một lúc thật lâu cuối cùng cũng từ từ mở ra 2 con mắt đỏ như máu. Trước mắt y chính là một thanh lãnh huyết đao, được mệnh danh là cuồng tà khí giới. Phía dưới phủ một chiếc hoàng bào tử sắc không chạm đất, ngay cả một hạt bụi cũng không có đủ can đảm mà dính vào. Lý Nguyên chậm rãi nhưng vẫn có chút run rẩy trong ánh mắt không khỏi giật giật mấy nhát. Cuối cùng bàn tay của y cũng chạm được đến thân đao, chỉ cảm thấy hấp lực kinh khủng từ thân đao truyền tới cỗ thân thể tràn đầy sinh mệnh khí tức này. Khí lưu luồn lách qua kinh mạch của hắn mà bốc lên, mang theo vô tận tà niệm mà cắn xé thần trí của y. Không thể kìm nén mà phát ra tiếng thét kinh thiên động địa, cũng đã vô tình tạo ra nhiệt lực khủng khiếp, trong nháy mắt. Lửa không ngừng bùng lên chiếu rọi cả một vùng trời sáng rõ như ban ngày, nhưng trong màn đêm đen kịt lại đột nhiên xuất hiên loại cảnh tượng này không khỏi khiến cho người người sợ hãi. Vạn vật không rét mà đều cảm thấy áp bức run rẩy. Kim Tự nhìn ngọn lửa đang cháy bùng lên trước mắt mình thì khẽ thở dài rồi lẩm bẩm:
- Ta vốn dĩ cho rằng có thể dùng lời lẽ mà khuyên giải, ngờ đâu cơ sự lại diễn ra như vậy. Ôi bao nhiêu tính mệnh của toàn bộ người trong lý gia đều bị thiêu rụi, thảm khốc thật quá là thảm khốc.
Lãnh Mộ Hoa không dám tin vào mắt mình, lắp bắp nói Kim lão cái này..
- Kim tiên xinh truyền thuyết đây nhất định là truyền thuyết, chúng ta chúng ta còn ở thế tục hay không. Lãnh Mộ Hoa kìm nén sự sợ hãi trong lòng nói.
Kim Tự lắc đầu:
- Không phải truyền thuyết cũng chẳng có tiên giới hay địa ngục gì ở đây. Lãnh đại hiệp ngươi kinh qua sinh tử đã từng thấy, ác nhân giết người không thấy máu tốc độ ra chiêu cùng thân pháp, cực kì thần tốc nhưng rốt lại vẫn chỉ là một người, một kiếm giết được bao nhiêu, đụng phải cao thủ liền thân cô thế cô oanh oanh liệt liệt mà bỏ mạng. Còn đây cũng một người nhưng một mồi lửa của hắn, trong nháy mắt toàn bộ lý gia trang từ trên xuống dưới, từ lớn đến bé cứ thế mà hồn lìa khỏi xác. Thử hỏi trên thế gian còn có cảnh tượng nào thảm khốc hơn thế này nữa.Ta cũng kinh sợ, chỉ muốn chạy thật xa nhưng, mà ngươi hãy nhìn xem đó là cái gì.
Từ phía cửa chính diện của trang viên, xen lẫn với tiếng đỗ vỡ của hàng trăm khối cột lửa, vọng tới tiếng bước chân nặng nề. Từng cái bước chân đó giống như đang không ngừng ghìm chặt đinh vào trong đầu của Lãnh Mộ Hoa, khiến cho hắn không ngừng rơi vào tuyệt vọng. Lãnh Mộ Hoa cố gắng quay đầu nhưng cổ cứ cứng đơ lại không sao cử động. Cuối cùng vận dụng hết một tia can đảm, y mạnh mẽ quay đầu lại thì sắc mặt trắng bệch hồn bất phụ thể. Ánh mắt cửa 2 người va chạm nhau, Lãnh Mộ Hoa chỉ cảm thấy da đầu tê dại, một chút cảm giác cũng không còn.
- Lãnh đại hiệp, đã lâu không gặp ta có chết cũng không quên huynh đệ nhà các ngươi. Năm đó sư huynh đệ các người bày mưu, không hiểu sao sư phụ lại tin ngươi, bị ngươi dẫn dụ dẫn đến quyết chiến tam vương phái tung sơn. Tam vương kia rất mạnh, không chỉ vậy bọn họ còn nhận được ủng hộ của 5 đại môn phái trên giang hồ. Tới đó thì kết cục của ngài cũng đã định, một là giết sạch sành sanh một tên cũng không chừa, 2 là đường chết. Chuyện xảy ra tiếp theo ngươi thử nói xem.
Lãnh Mộ Hoa xoay chuyển:
- Tình hình này thật là ngoài ý muốn của ta. Được vậy để ta nói tiếp, sư phụ ngươi bộc phát ma tính tàn sát toàn bộ người tung sơn, 5 đại môn phái bạo nộ càng ngày càng hung hãn, đem tới uy hiếp không hề nhỏ tới toàn thể võ lâm chính đạo. Sau này Ninh Hòa Lão anh hùng gửi thiệp mời đi khắp 4 phương, rồi dụ lão ma đầu đến Diệp Hoa cốc, bên trong đó đã bố trí sẵn thiên la địa võng. Kẻ dám bước vào không chết thì nguyên khí cũng đại thương, ngươi nên biết Ninh Lão được xưng tụng là thần cơ bách pháp, không phải chỉ có hư danh. Y đích thân ra tay hiển nhiên trong đó chính là tuyệt lộ, đám hậu bối còn không tin mà coi đó chỉ là truyền thuyết không thể có một sát trận như vậy trong thế gian được. Đến khi ta tỉ mỉ kiểm tra thì mới thực sự công phục tài năng của các vị cao nhân đương thời. Thật không nghĩ đến, thật không nghĩ đến.
Rồi y phá lên cười rộ, điệu cười cực kì trào phúng tràn đầy vẻ châm chọc. Kim Tự cũng cười ha hả:
- Lãnh đại hiệp cười giễu cợt võ lâm anh hùng, cũng là tự cười chính bản thân mình.
- Cái gì mà đồ ma đại trận tinh xảo nhất thế gian, trận pháp tự cổ chí kim chưa có, sát trận được ca tụng là đệ nhất thiên hạ do chính tay của 3 nguyên lão võ lâm đích thân chế luyện ra. Lại không khỏi quá nực cười hay sao, cũng chính là vì nó quá lợi hại, quá tinh diệu ngay đến 3 lão ngoan đồng cũng bó tay không phá được, cho nên mới có thể trở thành trò cười.
Truyện Hắc Long Đao tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | vyesuki1s |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 3 |