Phá đảo trò chơi, tải vào hiện thực? (3)
Phùng Mục vừa nghe hai chữ “nhưng mà”, trong lòng lập tức lạnh toát, Phùng Vũ Hòe thì vểnh tai lên, mắt sáng long lanh.
“Cho con dùng, cho dù tăng 10 điểm căn cốt, điểm võ đạo cũng có thể tăng lên đôi chút, nhưng vẫn không thể thoát khỏi phạm vi căn cốt hạ đẳng.
Đối với con hay đối với nhà chúng ta mà nói thì đều là mua bán lỗ vốn, không bằng sau này để dành cho em gái con, giúp nó tiến thêm một bước, con thấy sao?”
Mặc dù trong lòng không ôm hy vọng, nhưng Phùng Mục vẫn cảm thấy như bị dao đâm vào tim, hắn hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Cha nói đúng, dù sao em gái mới là hy vọng của cả nhà chúng ta.”
Phùng Vũ Hòe vui vẻ ra mặt, ngọt ngào nói với Phùng Mục: “Cảm ơn anh, anh yên tâm, anh tốt với em, sau này em nhất định sẽ nhớ cả đời.”
Phùng Mục chỉ im lặng gật đầu.
Phùng Củ nhìn thấy cảnh anh em hòa thuận, lúc này mới hài lòng, nói với Phùng Mục bằng giọng điệu đầy ẩn ý: “Con hiểu đạo lý này là tốt rồi, sau khi tốt nghiệp cao trung, cha sẽ nhờ mối quan hệ ở Phòng Tuần Bổ tìm cho con một công việc, lúc đó con làm việc cho tốt, cũng có thể phụ giúp gia đình…”
Cuộc trò chuyện sau đó không có gì bổ ích, cả nhà đều ngầm tránh né chuyện “giấy chứng nhận tư cách thi đại học”.
Một tờ giấy chứng nhận tư cách thi đại học, nói đắt không đắt, nói rẻ không rẻ, khoảng bằng năm chiếc đồng hồ hologram đời mới nhất.
Nhưng đã biết rõ là không thi đậu, hà tất lãng phí tiền, chi bằng để dành hết cho Phùng Vũ Hòe, nó có thiên phú, sau này còn nhiều chỗ cần tiêu tiền.
Trong lòng Phùng Củ tự có tính toán, ông cũng không cảm thấy có lỗi với con trai, thiên phú của nó như vậy, đây là số mệnh của nó, trách ai được?
Cả nhà muốn sống cho ra hồn ở Hạ Thành thì phải có người gánh vác trụ cột, có người trở thành hy vọng tương lai của gia đình, cũng phải có người âm thầm cống hiến hy sinh.
Phùng Mục đại khái đoán được suy nghĩ của cha, hắn không thể phản bác, chỉ có thể lặng lẽ ăn cơm xong rồi trở về phòng mình.
Mẹ nhìn hắn về phòng, mấy lần muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì.
Bầu không khí trên bàn ăn hơi ngột ngạt, nhưng không bao lâu sau, cha mẹ đã được cái miệng ngọt ngào của Phùng Vũ Hòe dỗ dành cho vui vẻ trở lại.
Đóng cửa lại.
Nghe tiếng cười nói vui vẻ của gia đình bên ngoài, Phùng Mục ngồi trước bàn, màn hình máy tính màu đen phản chiếu khuôn mặt hắn thành một mảng u ám.
Một lúc sau, Phùng Mục cười tự giễu vài tiếng, giọng nói xen lẫn oán hận.
Oán hận là cảm xúc cuối cùng và sâu sắc nhất còn sót lại trong cơ thể này của nguyên chủ.
Nỗi oán hận của nguyên chủ không phải vì cha thiên vị em gái, dù sao em gái là thiên tài, tài nguyên nghiêng về em gái hắn cũng có thể hiểu được.
Điều nguyên chủ không thể chấp nhận là, mỗi khi khen ngợi em gái, cha đều tiện thể chê bai hắn một lượt, dường như nếu không dìm hắn xuống tận đáy thì không thể hiện được thiên phú hơn người của em gái.
Trong mắt cha, tiêu 100 cho em gái đều là vui vẻ, tiêu 1 đồng cho hắn cũng phải nhíu mày, cuối cùng tiêu rồi còn phải khiến hắn khắc cốt ghi tâm, mang ơn đội nghĩa.
Đồ ăn hại phí cơm, phế vật chỉ biết tranh giành không khí, gánh nặng vô dụng nhất trong nhà. Đây là những câu cha thường xuyên nói bên tai.
Mặc dù đó là sự thật, nhưng nguyên chủ không thể chấp nhận việc cha liên tục xé toạc vết thương lòng của hắn.
Cha của nguyên chủ dường như muốn dùng cách này để mài mòn triệt để ý chí của hắn, như thể sự cải tạo này có thể khiến hắn từ kẻ vô dụng trong nhà, thăng cấp thành kẻ phụ thuộc trong nhà, tương lai nghe theo sự sắp xếp của ông mà đi làm, phụ giúp gia đình, trả ơn sinh thành.
Nhưng mà cách thức chèn ép quá thô bạo, xem nhẹ sự yếu đuối của thiếu niên. Hơn nữa, phế vật cũng có lòng tự trọng, cho nên vào ngày công bố kết quả kiểm tra nhập học cao trung, nguyên chủ đã một mình lặng lẽ chết trong nhà kho nhỏ đó.
Đến khi lại mở mắt ra, chính là Phùng Mục mượn xác hoàn hồn.
Còn bản thân Phùng Mục thì không có oán hận, bởi vì hắn chỉ là người ngoài thế xác, không có yêu, làm sao có hận, hắn chỉ nợ tiền thuê nhà và tiền cơm.
Hắn chỉ cảm thấy áp lực và không cam lòng, áp lực vì sự xa lạ và lạnh lẽo của thế giới này, không cam lòng vì sự bất lực và vô dụng của bản thân.
Như một con chim bị nhốt trong lồng, muốn vỗ cánh bay cao, lại phát hiện đôi cánh của mình ngắn ngủn dị dạng, căn bản không chịu nổi sức nặng của việc bay lượn, càng không thể thoát khỏi chiếc lồng giam cầm.
Trong hiện thực bất lực chỉ có thể vào game để giải tỏa.
Phùng Mục thẫn thờ bật máy tính, khởi động một game chơi đơn.
Đăng bởi | DiddyVN |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |