Nhân sinh như mộng 1
Năm Kiến Hưng thứ tám, chiến sự ở biên giới Tây Bắc nổi lên, Bắc Yên liên hợp với người Hồ Liêu Đông tập kích mấy tòa thành trì trong phạm vi quản lý của Tây Vực đô hộ phủ, trong đó Nhung Thành bị tập kích nghiêm trọng nhất.
Lúc chiến sự bùng nổ, Thế tử phủ Võ Xương Bá Thời Quang Diệu đang mang theo thế tử phu nhân Tưởng thị thân mang lục giáp ở Nhung Thành nhận được thư, nói cha vợ vừa qua đời.
Nhung Thành là thành trì trọng yếu của biên giới Tây Bắc Đại Chu, là nơi đầu tiên bị Bắc Yên và Liêu Đông công kích.
Trong lúc rối loạn, thế tử phu nhân vội vàng ra khỏi thành bởi vì bị kinh sợ nên sinh con, trong lúc cuống quít, Thế tử đành phải ở trong miếu hoang tàn ven đường để thê tử lâm bồn.
Trong quá trình sinh sản, một hán tử ngăm đen vội vàng hấp tấp đỡ một phụ nhân đi tới miếu đổ nát.
Thời Thế tử thấy người tới là thai phụ, cũng không tiện xua đuổi, chỉ để bọn họ ở ngoài miếu hoang nghỉ ngơi, sau đó liền lo lắng lắng nghe động tĩnh trong miếu hoang.
“A~”
Ngoài miếu hoang chợt vang lên một tiếng thét thống khổ, trực tiếp áp chế thế tử phu nhân trong miếu hoang.
Thế tử theo tiếng nhìn, liền nhìn thấy thai phụ kéo bụng đầy đau đớn ngồi dưới đất, trên trán tràn đầy mồ hôi, hán tử ngăm đen bên cạnh nàng tay chân luống cuống không biết nên làm thế nào cho phải.
Rất rõ ràng, vị phụ nhân này cũng bị kinh sợ, sắp sinh.
Nhìn thê tử thống khổ muốn nằm trên mặt đất, hán tử ngăm đen Lý Đại Sơn không cách nào, liền đè xuống sợ hãi đối với quyền quý trong lòng, lấy hết dũng khí cầu đến trước mặt Thời Thế Tử, cầu hắn giúp đỡ thê tử của mình.
Thế tử vốn không muốn người ngoài quấy rầy thê tử sinh con, nhưng lại không cách nào bỏ mặc một phụ nhân sắp sinh, cuối cùng vẫn đồng ý để phụ nhân này vào miếu hoang, để nha hoàn bà tử trong nhà hỗ trợ đỡ đẻ.
“Cảm ơn quý nhân, cảm ơn quý nhân!”
Lý Đại Sơn cảm kích trực tiếp dập đầu mấy cái cho Thời thế tử.
Lúc nửa đêm, tiếng khóc của hai đứa trẻ một trước một sau vang lên trong ngôi miếu đổ nát, thế tử phu nhân cùng phụ nhân đều sinh ra một bé trai.
Lý Vương thị, thê tử của Lý Đại Sơn, nhìn con trai thuận lợi sinh hạ, trên gương mặt mệt mỏi của bà lộ ra nụ cười vui vẻ.
Lần này ra ngoài nàng vạn vạn không nghĩ tới sẽ gặp phải người Yến và người Hồ công thành, trong lúc chạy trốn đã động thai khí, vừa ra khỏi thành nước ối liền bị bể, may mắn gặp được quý nhân hảo tâm, nếu không phải quý nhân tương trợ, chỉ có nàng và trượng phu hai người căn bản không có cách nào để nhi tử bình an sinh ra, chính nàng nói không chừng cũng phải mất mạng.
Giờ khắc này, trong lòng Lý Vương thị thật sự tràn đầy cảm kích thế tử tương trợ, biết vị phu nhân trong miếu này cũng sinh ra một đứa bé trai, bà cũng vui vẻ vì nàng từ đáy lòng.
Nhìn nha hoàn bà tử cẩn thận hầu hạ, thế tử phu nhân nằm trong chăn đệm sạch sẽ, cùng với đứa bé được bọc trong tã lót gấm vóc, trong mắt Lý Vương thị hiện ra vẻ hâm mộ, không khỏi nhìn rơm rạ dưới thân mình còn dính máu, cùng vải thô đơn bạc trên người nhi tử.
Người cùng người khác biệt thật lớn a!
Rõ ràng cùng một ngày sinh ra hai đứa bé, sinh ra đã một trên trời một dưới đất.
Nhất là nghĩ tới trượng phu là quân hộ, ngày sau nhi tử cũng phải trở thành quân hộ, tâm tình Lý Vương thị trở nên cực kỳ uể oải.
Hôm nay ở trong Nhung Thành nàng tận mắt thấy người Yến và người Hồ tàn nhẫn sát hại binh lính Đại Sở như thế nào, cảnh tượng máu tanh kia giống như là bị ngưng lại trong đầu nàng, làm sao cũng không thể quên được.
Nghĩ tới ngày sau nhi tử cũng phải trở thành một thành viên trong đó, Lý Vương thị lộ vẻ sầu khổ, tầm mắt lại rơi vào tã lót bên cạnh quý nhân.
Nhi tử đáng thương của bà, ngày sau nhất định phải trở thành quân hộ ăn bữa hôm lo bữa mai, mà vị tiểu công tử kia lại có cuộc đời cẩm tú tốt đẹp.
Giờ khắc này, trong lòng Lý Vương thị chua xót cực kỳ, trong đầu vội vàng hiện lên: Nếu con của nàng cũng đầu thai vào trong bụng vị quý nhân kia thì tốt biết bao!
Sau khi Ngụy ma ma thu dọn xong thế tử phu nhân thấy Lý Vương thị không thể nào dọn dẹp mình, bèn bảo nha hoàn tìm một bộ quần áo sạch sẽ thay cho Lý Vương thị, sau đó lại cầm vải sạch bọc lại cho nhi tử vừa sinh của bà.
“Đa tạ quý nhân, đa tạ quý nhân.”
Lý Vương thị có chút thụ sủng nhược kinh, liên tục nói lời cảm tạ.
Thu thập xong hai vị sản phụ, hạ nhân Thời gia chạy trốn một đêm cuối cùng có thể nghỉ ngơi một chút, thấy thế tử phu nhân cùng tiểu công tử mới sinh đều ngủ rồi, cũng nhao nhao tựa vào tường nghỉ ngơi.
Bên kia, Lý Vương thị lại không buồn ngủ chút nào, từ nhỏ bà đã quen làm các loại công việc, khổ cực đối với bà cũng không phải là chuyện gì lớn, lúc này bà sờ sờ vải trên người con trai, lúc lại sờ sờ y phục trên người bà.
Nàng chưa bao giờ thấy qua vải vóc lại tốt như vậy!
Mà nàng ta vẫn chỉ mặc quần áo của hạ nhân trong quý tộc, quý nhân kia ăn mặc phải tốt bao nhiêu?
Nghĩ đến những điều này, ánh mắt Lý Vương thị lại rơi xuống trên người thế tử phu nhân và đứa trẻ vừa ra đời của bà ta.
Tã lót trên người đứa bé nàng ta chưa từng thấy bao giờ, Lý Vương thị nghĩ thầm, mặc loại vải này lên người nhất định rất thoải mái.
Lý Vương thị khổ sở nhìn nhi tử trong lòng, lại nhìn hạ nhân Thời gia đã ngủ, ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu lại hiện lên.
Nếu nhi tử là nhi tử quý nhân, ngày sau cũng không cần làm quân hộ nữa.
Ý niệm trong đầu này vừa ra, liền như thế nào cũng ép không nổi, đồng thời, còn trở nên càng ngày càng mãnh liệt.
Ánh mắt Lý Vương thị lấp lóe nhìn về phía tã lót cẩm tú bên cạnh thế tử phu nhân, cảm kích lúc trước dần dần nhạt đi, một ý niệm điên cuồng tự nhiên sinh ra.
Nhi tử trở thành hài tử của quý nhân, không chỉ không cần làm quân hộ, còn có thể có tiền đồ cẩm tú!
Lý Vương thị quan sát tỉ mỉ mọi người ngủ thiếp đi trong chốc lát, sờ sờ gương mặt non mềm của con trai, ánh mắt lấp lóe từ thấp thỏm không quyết trở nên kiên định không dời.
Trong miếu hoang yên tĩnh, Lý Vương thị vừa sinh xong nhịn đau, thấp thỏm ôm con trai trong lòng chậm rãi đứng lên.
“Ngươi làm gì vậy?”
Lúc này ma ma cũng không có ngủ say, Lý Vương thị vừa tới gần, nàng liền mở mắt.
Lý Vương thị giật nảy mình, nhưng bà ta vẫn tính có vài phần nhanh trí, cuống quít nói: “Quý nhân vừa mới động, các ngươi đều ngủ thiếp đi, ta chỉ muốn tới xem có cần giúp đỡ gì không.”
Lúc này ma ma chưa bao giờ nghĩ tới một phụ nhân nông thôn lại lớn mật muốn đổi con của bá phủ, coi sự kích động của Lý Vương thị do bị mình dọa, vừa vặn lúc này thế tử phu nhân lại động, chứng thực lời của Lý Vương thị.
Ma ma kiểm tra một phen, thấy Thế tử phu nhân không có việc gì, mới nói với Lý Vương thị: “Phu nhân không có việc gì, ngươi cũng vừa mới sinh, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Lý Vương thị thấy ma ma vẻ mặt mệt mỏi, vội vàng nói: “Ta không mệt, quý nhân nghỉ ngơi đi, ta ở bên cạnh nhìn, nếu phu nhân tỉnh, ta lập tức gọi ngươi.”
Ma ma nghe nàng nói như vậy, cũng không khuyên nhiều, canh giữ ở bên cạnh nhắm mắt lại, có thể là mệt mỏi, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Lý Vương thị lo lắng ma ma tỉnh lại, đầu tiên là thử thăm dò đặt nhi tử bên cạnh tiểu công tử, sau đó đưa tay sửa sang lại tã lót của tiểu công tử, liên tục nhiều lần không thấy ma ma có phản ứng, lập tức nhanh chóng đổi hai đứa bé.
Ngày thứ hai, trời hơi sáng, Thời thế tử phân phó hạ nhân thu dọn xe ngựa, liền muốn dẫn theo thê tử cùng nhi tử mới sinh tiếp tục lên đường.
Hai đứa nhỏ vừa mới sinh ra, cả người đều đỏ rực, căn bản không phân rõ ai là ai, cũng liền không có người phát hiện chuyện hài tử bị hoán đổi.
“Chúng ta lần này thật sự là may mắn, gặp được quý nhân, quý nhân người hiền như vậy, nhất định sẽ phúc nhiều thọ nhiều.”
Lý Đại Sơn ôm nhi tử vừa mới có được, vái chào mấy cái với xe ngựa Thời gia.
Còn Lý Vương thị nhìn xe ngựa Thời gia đi xa, hai mắt lại tràn ngập hơi nước, trong lòng đầy không nỡ và áy náy: Hài tử, xin lỗi, không phải nương không cần ngươi, chỉ có đi theo quý nhân ngươi mới có thể sống cuộc sống tốt.
“Mẹ của hài nhi, đừng nhìn, tình cảm quý nhân tương trợ chúng ta ghi tạc trong lòng là được!”
“Con trai, chúng ta về nhà!”
Lý Đại Sơn vui vẻ ôm con trai đi về hướng ngược với xe ngựa.
Một nam một bắc, hai hướng, hai loại nhân sinh hoàn toàn khác nhau bắt đầu...
Đăng bởi | Emilyuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 8541 |