Nhân sinh như mộng 2
Thời gian nhoáng một cái, hơn ba mươi năm trôi qua, hai đứa trẻ thay đổi thân phận đều đã lấy vợ sinh con, chỉ là tình trạng cuộc sống lại khác nhau một trời một vực.
Vốn là con trai của quân hộ, Thời Chính Khôn được phủ Võ Xương Bá bồi dưỡng bằng các loại tài nguyên, thi đậu tiến sĩ, trở thành quan viên Hàn Lâm viện, thê tử lấy được lại là con gái của quan lại, có thể nói là sự nghiệp, gia đình xuân phong đắc ý.
Mà Lý Trường Sâm vốn là con trai thứ trưởng của Bá phủ lại trải qua muôn phần gian nan, bởi vì biên cảnh chiến sự không ngừng, Lý Trường Sâm không chỉ phải xách đầu lên chiến trường, sau khi về nhà còn phải đối mặt với sự chèn ép của cả nhà Lý gia.
Thật vất vả mới cưới vợ, có con, nhưng bởi vì phải nuôi hơn hai mươi người của Lý gia, dù Lý Trường Sâm có liều mạng trên chiến trường như thế nào, cũng thường xuyên để vợ con đói bụng.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hai người sẽ không có bất kỳ giao tiếp nào, Thời Chính Khôn sẽ từng bước từng bước đi lên dưới sự ủng hộ của phủ Võ Xương Bá, trở thành quan lớn. Mà Lý Trường Sâm cũng sẽ luôn ở lại biên quan, quỹ tích cuộc đời của hai người sẽ cứ tiếp tục sai lầm như vậy.
Nhưng bất ngờ luôn xuất hiện vào lúc không ngờ, cùng với việc Lý Trường Sâm và người Tưởng gia phủ Quảng Uy tướng quân gặp nhau, chuyện hai đứa trẻ bị đánh tráo hơn ba mươi năm trước đã bị vạch trần.
Khi biết mình không phải huyết mạch Thời gia, Thời Chính Khôn lập tức ngây ngốc, trong đầu trống rỗng, lòng tràn đầy khó có thể tin, ngơ ngơ ngác ngác chạy ra khỏi Bá phủ.
Hắn không có cách nào tiếp nhận sự thật này, cũng không tin đây là sự thật.
Sao hắn lại không phải người Thời gia chứ?
Từ nhỏ đến lớn, mặc kệ là phụ thân, mẫu thân, hay là huynh tỷ đệ muội, hắn cùng bọn họ đều ở chung vô cùng tốt, chưa bao giờ náo qua mâu thuẫn lớn gì, bọn họ làm sao có thể không phải người một nhà?
Mặc kệ hắn sụp đổ cỡ nào, không cam tâm cỡ nào thì Thời Chính Hòa vẫn được Bá phủ đón về kinh.
Thời Chính Hòa trở về, hắn dọn ra Bá phủ, thành con nuôi Thời gia, quan hệ của hắn cùng Bá phủ bắt đầu càng lúc càng xa.
Về sau, hắn vận dụng quan hệ, đưa người nhà họ Lý vào kinh, đổi thành họ Lý, Lý Chính Khôn, cũng bắt đầu từ đây quan hệ giữa hắn và Bá phủ chuyển biến xấu.
Từ lúc cùng Thời Chính Hòa hồi kinh đến Lý gia bởi vì án của Tứ hoàng tử lưu đày Tây Bắc, cũng chính là thời gian mười năm.
Thời gian mười năm, hắn từ Tứ lão gia Bá phủ, quan viên Hàn Lâm tiền đồ vô lượng trở thành quân hộ lưu đày tòng quân, chuyển biến to lớn, khiến hắn đến nay khó có thể thích ứng.
Trên cái đôn đài dọc theo tuyến Bắc Bộ Điệp Lĩnh Quan, Lý Chính Khôn nhìn đại địa mênh mông, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại tất cả mọi thứ ở kinh thành, cảm giác không chân thực như vậy.
Hắn vốn là con trai quân hộ, bây giờ vừa vặn quay về điểm xuất phát, Tứ lão gia nhà Bá phủ, chẳng qua chỉ là một giấc mộng của hắn mà thôi.
Điệp Lĩnh Quan, quan ải ở cực bắc của Tây Vực đô hộ phủ.
Để chống đỡ sự xâm lược của phương bắc Thát Tử, dọc theo biên giới phía bắc Điệp Lĩnh Quan, Đại Sở còn xây dựng rất nhiều đài đôn, ba bốn dặm một đài.
Sau khi Lý Chính Khôn lưu đày tây bắc sung quân, liền biến thành một tên đôn quân.
“Ăn cơm thôi!”
Thanh âm của đôn đài trưởng vang lên, mấy quân đôn đốc trên đài lập tức vây quanh, tranh nhau đưa tay nắm lấy bánh đen khô nằm trong cái ky.
Lý Chính Khôn không làm được hành vi tranh đoạt đồ ăn với mọi người, mỗi lần đều chờ người khác cầm xong mới đi lấy.
“Mỗi người hai cái, không lấy nhiều.”
Đôn Đài trưởng giận dữ mắng mỏ người muốn lấy nhiều hơn.
Chỉ là, hai cái bánh thực sự không thể lấp đầy bụng, vẫn có người muốn nhân cơ hội lấy thêm bánh khô.
“Chát!”
Đôn Đài trưởng nhanh tay nhanh mắt đánh vào mu bàn tay một hán tử gầy gò ngăm đen, nhất thời, một cái bánh khô rơi trên mặt đất.
Đôn Đài trưởng tức giận nhìn hán tử gầy gò ngăm đen cầm nhiều: “Cát Nhị, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, lương thực của Đôn Quân đều có định số, ngươi ăn nhiều, người khác ăn ít, lần sau ngươi lấy nhiều hơn nữa, phạt ngươi một ngày không được ăn cơm.”
Cát Nhị rõ ràng có chút không phục, nhưng lại không dám khiêu chiến với Đôn Đài trưởng quản lý đồ ăn, chỉ có thể nhặt đồ để trút giận.
Chỉ thấy hắn một cước đá bánh khô trên mặt đất về phía Lý Chính Khôn đứng ở nơi xa, nổi giận đùng đùng nói: “Lương thực của ngươi, còn không mau cầm. Bây giờ ngươi không phải quý nhân nữa, còn muốn người hầu hạ ngươi hả!”
Nhìn miếng bánh dính đầy bụi bặm trên mặt đất, hai tay Lý Chính Khôn mãnh liệt túm chặt, môi mím thành một đường.
Trầm mặc một lát, Lý Chính Khôn vẫn xoay người nhặt lên.
“A ~ ”
Tiếng giễu cợt vang lên, tiếp theo, “Phanh" một tiếng, lại một cái bánh khô bị ném xuống đất.
Lý Chính Khôn thấy vậy, mãnh liệt ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn Cát Nhị ném bánh khô.
Cát Nhị nâng cằm lên, khiêu khích nhìn Lý Chính Khôn.
Nhìn vẻ mặt Cát Nhị như chắc chắn hắn không dám gây chuyện, ngực Lý Chính Khôn bị từng luồng từng luồng nộ khí va chạm đến đau nhức khó chịu.
Hắn bức thiết muốn đem khẩu khí này phát tiết ra ngoài, thế nhưng.
Lý Chính Khôn cưỡng ép đè xuống lửa giận trong lòng, nhịn xuống phần khuất nhục này, lần nữa cúi người, nhặt lên miếng bánh dính đầy bụi đất.
Hắn đánh không lại Cát Nhị, lại là mới tới, không có giao tình với các Đôn quân khác, đánh nhau, sẽ không có người giúp hắn.
Quân đôn bị thương, không thể trị liệu, không chú ý là sẽ mất mạng.
Từ kinh thành đến biên cảnh tây bắc, trên đường lưu đày lần lượt ngã xuống lại lần lượt đứng lên, để hắn khắc sâu nhận thức được mình tham sống sợ chết, hắn hôm nay, đã sớm không thanh cao như người đọc sách, chỉ muốn sống sót thật tốt.
Lý Chính Khôn cầm bánh khô, không nhìn phản ứng của những người khác, yên lặng ngồi xổm ở góc tường, dùng tay cẩn thận lau bụi đất phía trên.
Bánh rất khô ăn vào ma sát cuống họng, đồ ăn như vậy, thời điểm ở kinh thành, đừng nói ăn, chính là nghe cũng chưa nghe nói qua.
Hắn làm sao cũng không tưởng tượng nổi lại có người ăn thứ như vậy.
Nhưng bây giờ, loại đồ ăn ngay cả gia súc trong nhà cũng không biết ăn này, Lý Chính Khôn không dám lãng phí chút nào.
Biên quan, so với trong tưởng tượng của hắn còn khốn khổ hơn, còn muốn gian nan, ăn không đủ no bụng đói là chuyện thường, một chút xíu lương thực đều là trân quý đấy.
Khóe miệng rớt xuống một chút bánh, Lý Chính Khôn thấy vậy lập tức thận trọng nhặt lên.
Ném miếng bánh vào trong miệng, Lý Chính Khôn lại có chút thất thần.
“Một nhà kia chẳng qua chỉ là man tử từ biên quan tới, ngay cả nô bộc trong nhà cũng không bằng, tướng công thực sự không cần để ở trong lòng.”
Đây là bình luận của thê tử đối với bọn họ khi vừa biết được sự tồn tại của Thời Chính Hòa.
Lúc đó, bởi vì đột nhiên biết mình không phải huyết mạch Bá phủ, tâm hoảng loạn, lời thê tử nói rõ ràng trấn an lòng bất an của hắn.
Đúng vậy, hắn là tiến sĩ Bá phủ tỉ mỉ bồi dưỡng, mà Thời Chính Hòa, chỉ là một quân hộ biên quan nhỏ bé.
Mỗi lần hắn nói đến Thời Chính Hòa, trong lòng kỳ thật đều mang theo thái độ cao cao tại thượng nhìn xuống.
Mà bây giờ, hắn ta cũng sống không bằng một nô bộc!
Tằng thị đối với Thời Chính Hòa khinh miệt, trái lại hung hăng tát hắn một cái vang dội, đồng thời cũng chiếu rọi ra hắn ti tiện không chịu nổi.
Lý Chính Khôn chậm rãi nhai bánh khô trong miệng, nhai nuốt, trong mắt liền tràn ngập hơi nước.
Cuộc đời của hắn là như thế nào luân lạc đến tình trạng bây giờ?
Lý Chính Khôn lại nhịn không được bắt đầu nhớ lại nhân sinh mấy chục năm trước đó của mình.
Ba mươi năm trước đối với hắn mà nói tuyệt đối là xuân phong đắc ý, có cha mẹ anh chị yêu quý mình, có thê tử xuất thân hiển quý, còn có bốn hài tử thông minh lanh lợi, chính hắn cũng không phụ sự hi vọng mọi người có thành tựu, trở thành tiến sĩ đầu tiên của Võ Xương bá phụ gia nhập Hàn Lâm.
Đối với Bá phủ mà nói, là kiêu ngạo, là vinh quang.
Dựa theo Bá phủ an bài cùng với dự định của hắn, hắn sẽ ở Hàn Lâm viện làm gì chắc đó, từng bước một leo lên.
Có thể đoán được, cuộc đời của hắn tuyệt đối sẽ hạnh phúc tốt đẹp nhiều màu nhiều sắc, nhưng hôm nay hắn lại sống đến vô cùng thất bại.
Bắt đầu từ khi nào, cuộc đời của hắn chậm rãi thoát ly quỹ đạo vốn có?
Là thư cữu cữu Tưởng gia gửi đến, là Thời Chính Hòa xuất hiện.
Hắn, không phải huyết mạch Bá phủ!
Đến nay Lý Chính Khôn còn nhớ rõ khi biết mình không phải huyết mạch Bá phủ, loại sợ hãi cùng sụp đổ trong lòng tuôn ra kia.
Hắn không biết vì sao chuyện như vậy sẽ phát sinh ở trên người mình, để hắn thoáng cái từ thiên chi kiêu tử biến thành một tên trộm vặt trộm cắp nhân sinh người khác.
Chính là từ khi đó bắt đầu, nhân sinh của hắn liền bắt đầu chệch hướng quỹ đạo vốn có.
Nhân sinh của hắn trực chuyển xuống, chính là bắt đầu từ xa lánh Bá phủ.
Lý Chính Khôn lặp đi lặp lại hồi tưởng quan hệ giữa hắn và Bá phủ, là như thế nào từng bước một đi đến triệt để lục đục.
Hắn biết, ngay từ đầu Bá phủ cho dù muốn nhận Thời Chính Hòa, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện từ bỏ hắn, thậm chí bởi vì hắn chủ động rời Bá phủ, đối với hắn còn sinh lòng áy náy.
Nếu như hắn vẫn trước sau như một nhậm chức thật tốt ở Hàn Lâm viện, không đi so sánh với Thời Chính Hòa, ước thúc vợ con không nổi xung đột với bọn họ, tránh một nhà bọn họ, cho dù sau đó Thời Chính Hòa càng ngày càng có tiền đồ, Bá phủ càng ngày càng coi trọng bọn họ, quan hệ của hắn cùng Bá phủ cũng sẽ không trở nên ác liệt.
Hắn biết rõ, cho dù hắn không phải huyết mạch Bá phủ, người trong Bá phủ đối với hắn cũng đều có cảm tình, nhất là phụ thân mẫu thân, bọn họ yêu thương hắn, hắn là thật sự cảm nhận được.
Nhưng mà, rất nhiều chuyện sau đó hắn đều làm sai.
Hắn không thể đè nổi dục vọng muốn phân cao thấp với Thời Chính Hòa hắn muốn để người của Bá phủ nhìn xem, hắn chính là so với Thời Chính Hòa ưu tú hơn.
Cho nên, đối với việc thê tử cùng với việc Tằng gia làm, hắn hoặc là lựa chọn không nhìn, hoặc là trở thành đồng lõa, từng bước một đem mọi người Bá phủ càng đẩy càng xa.
Trong đó, bước sai nhất của hắn chính là đón người Lý gia vào kinh.
Người Lý gia đến, không chỉ khiến cho tiểu gia của hắn trở nên gà bay chó sủa, cũng làm cho Bá phủ và hắn hoàn toàn mất hết tâm trí, chính là từ nơi này bắt đầu, phụ thân mẫu thân không còn gặp hắn nữa.
Hơi nước trong mắt tràn ra, nước mắt lướt qua gò má, chảy vào trong miệng, hỗn hợp nước mắt, Lý Chính Khôn lòng tràn đầy hối hận nhai nuốt bánh khô.
Đăng bởi | Emilyuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 24285 |