Nhân sinh như mộng 3
Cuộc sống làm đôn quân giống như không có điểm cuối, nhìn sa mạc hoang vu mênh mông, Lý Chính Khôn càng ngày càng chết lặng.
Hắn nghe nói, Thời Chính Hòa từng thay cha hắn làm đôn quân hơn mười năm.
Hơn mười năm.
Từ mười ba tuổi đến hơn hai mươi tuổi, đó là giai đoạn nhân sinh có tinh thần phấn chấn nhất của một người đàn ông, tất cả đều bị bao phủ trong sự đóng giữ không nhìn thấy hy vọng này.
Hắn lên làm đôn quân chưa được bao lâu đã có chút sụp đổ, Thời Chính Hòa khi đó thì sao? Hắn ta có tâm tình như thế nào?
Cũng là sau khi chân chính làm Đôn Quân, ở sâu trong nội tâm Lý Chính Khôn mới dâng lên áy náy cùng đồng tình đối với Thời Chính Hòa, đồng thời, cũng triệt để thấy rõ Lý lão cha bọn họ đối với Thời Chính Hòa vô sỉ cỡ nào, mới tính là hiểu rõ tại sao Thời Chính Hòa không chào đón Lý gia!
Nếu đổi hắn thành Thời Chính Hòa hắn cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Lý gia.
Trước khi trời đông giá rét đến, cuối cùng cũng đến phiên Lý Chính Khôn về nhà thăm người thân.
Quân đôn một năm chỉ có hai lần thăm người thân, Lý Chính Khôn gần như là không kịp chờ đợi chạy về Thiên Lĩnh Truân, bây giờ động lực duy nhất chống đỡ hắn sống sót chính là trong nhà còn có thê nhi tôn tử đang chờ hắn.
Khi thấy Thiên Lĩnh Đồn xuất hiện trong tầm mắt, Lý Chính Khôn trực tiếp chạy chậm, nhưng khi hắn thở hổn hển chạy vào một tiểu viện làm bằng cỏ tranh, phát hiện trong phòng không có một bóng người, lập tức nóng nảy.
“Phu nhân!”
Người hàng xóm sát vách nghe thấy Lý Chính Khôn sốt ruột la lên, đi ra ngoài trả lời một tiếng: “Cháu trai nhà ông bị bệnh cấp tính, vợ ông dẫn hắn đến dịch trạm xin chữa bệnh.”
Nghe nói như thế, sắc mặt Lý Chính Khôn trắng nhợt, nhanh như gió nhằm phía dịch trạm chạy đi.
Trong dịch trạm, Tằng Vũ Vi và con dâu cả Khương thị đang lo lắng đứng sau lưng một nữ đại phu, ân cần nhìn nàng trị liệu cho tôn tử (nhi tử) bị sốt đến đỏ bừng mặt.
“Phu nhân!”
“Đồng ca nhi!”
Lý Chính Khôn đầu đầy mồ hôi vọt vào dịch trạm.
Tằng Vũ Vi vừa nhìn thấy Lý Chính Khôn, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Lý Chính Khôn bước nhanh đi lên trước, nhìn thê tử hỏi: “Đồng ca không sao chứ?”
Tằng Vũ Vi lắc đầu: “Đại phu còn đang chữa trị.”
Lý Chính Khôn nghe xong, lập tức vội vàng nhìn về phía nữ đại phu cùng cháu trai nằm ở trên giường.
Lúc này, một nữ dược đồng hơn mười tuổi bưng thuốc đã sắc vào.
Nữ đại phu vừa vặn hạ nhiệt độ vật lý cho trẻ con xong: “Cho uống thuốc, rất nhanh hài tử có thể hạ sốt.”
“Cảm ơn đại phu, cảm ơn đại phu!”
Tằng Vũ Vi và Khương thị đều liên tục nói lời cảm tạ với nữ đại phu.
Nữ đại phu cười nói không có việc gì, ra hiệu bọn họ mang theo đứa nhỏ đến bên cạnh bón thuốc, sau đó tiếp tục khám bệnh cho bệnh nhân tiếp theo.
Lý Chính Khôn tiến lên ôm cháu trai, đi đến ghế đẩu bên cạnh chuyên môn chuẩn bị cho bệnh nhân.
Tằng Vũ Vi và Khương thị bưng thuốc đi ở phía sau.
Nhìn đứa nhỏ uống thuốc, ba người mới thở phào nhẹ nhõm.
“A Di Đà Phật, tạ ơn chư Phật, may mắn tháng này là thời gian Thần Nông Đường miễn phí xem bệnh ở các quân truân, bằng không Đồng ca sẽ nguy hiểm.”
Thấy sắc mặt đứa nhỏ không còn đỏ bừng nữa, cái trán cũng không còn nóng nữa, Khương thị chắp hai tay thành chữ thập cảm tạ Thần Nông Đường khám bệnh miễn phí.
Phải biết rằng, ngày bình thường người trong quân đồn đau đầu nhức óc là phải tới quân trấn cách đó mấy chục dặm để chữa trị.
Lần này Đồng ca nhi bệnh tới vừa nhanh vừa vội, nếu trên đường chậm trễ thời gian chữa bệnh, không chừng sẽ bị đốt hỏng đầu óc.
Tằng Vũ Vi và Lý Chính Khôn nghe được lời của con dâu, liếc nhau một cái, đều mím môi không nói chuyện.
Lý Chính Khôn nhìn thoáng qua nữ đại phu còn đang chuyên tâm xem bệnh, nhìn áo bào thêu ba chữ to trên người nữ đại phu, Thần Nông đường, ánh mắt có chút ảm đạm.
Tiểu khuê nữ của Thời Chính Hòa, trước đây ông ta không thích, thậm chí có chút phiền chán với sự nhanh mồm nhanh miệng và lý lẽ không tha người của nàng.
Nhưng giờ phút này, cháu của hắn lại bởi vì nàng sáng lập Thần Nông Đường mà được cứu, mà hắn, làm một thành viên biên quân, trong ba năm này cũng thiết thiết thực thực bởi vì Thần Nông Đường miễn phí xem bệnh mà nhận được lợi ích.
Biên quân khốn khổ, nhiều khi bị bệnh cũng chỉ có thể chịu đựng, Thần Nông Đường khám bệnh miễn phí cho vô số quân đinh hi vọng sống sót.
Trước khi đến biên quan, Lý Chính Khôn không tưởng tượng nổi biên quân sinh hoạt khó khăn, Thần Nông Đường của Thời Phù Hân cũng không để ý lắm.
Bây giờ thân ở biên quan, hắn mới biết được lúc này mình đang làm một chuyện không tầm thường cỡ nào với tiểu khuê nữ mà hắn không thích kia.
Tâm tình Lý Chính Khôn phức tạp không nói ra được.
Tằng Vũ Vi cũng giống như thế, tướng công, hai đứa con trai đều đang phục vụ quân sự, bị thương phần lớn là đại phu của Thần Nông Đường trị liệu, dù nàng bất mãn với Thời Chính Hòa, hiện giờ cũng khó có thể nói ra lời chửi bới bọn họ.
Khương thị chú ý tới sắc mặt của cha mẹ chồng, chợt biết mình nói sai.
Nàng biết ân oán giữa nhà bọn họ và lão bản Thần Nông Đường, trước kia nàng cũng không nói thêm cái gì ở trước mặt hai người, chỉ là con trai là mệnh căn tử của nàng, nàng liền kìm lòng không được nói những lời cảm kích kia.
“Đồng ca nhi bị bệnh như thế nào?”
Chờ sau khi cháu trai hoàn toàn hạ sốt, Lý Chính Khôn một bên ôm cháu trai, một bên dẫn Tằng Vũ Vi và Khương thị về nhà.
Vừa nhắc tới cái này, Tằng Vũ Vi liền tức giận: “Vì sao, còn không phải vì mẫu thân ngươi, ta mới từ đồn trưởng kia lĩnh quân lương của Tiệp dư và đại lang Nhị lang, lão tú bà kia dẫn theo những cháu trai của bà ta tới đoạt, Đồng ca nhi thấy bọn họ cướp lương thực nhà mình, tiến lên ngăn trở, bị lão tú bà đẩy vào trong mương nước.”
“Đồng ca đáng thương mới tám tuổi, nước lạnh thấu xương hắn làm sao chịu được, sau đó cả đêm liền sốt cao.”
Tằng Vũ Vi nghiến răng nghiến lợi nói, vẻ mặt tràn đầy hận ý: “Lương thực cũng bị bọn họ cướp đi hơn phân nửa, ngươi phải đi đòi lại cho ta, bằng không mùa đông này, nhà chúng ta là không có cách nào chống đỡ qua được.”
Lý Chính Khôn nghe xong, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm xuống, môi mím chặt.
Năm đó từ phủ Võ Xương Bá chuyển ra, hộ tịch một nhà bọn họ liền được phân ra, lúc sau hắn đón người Lý gia vào kinh, cũng không có xác nhập hộ tịch của Lý gia và nhà bọn họ.
Vì vậy, lúc thời điểm lưu đày tới Tây Bắc, nhà bọn họ kỳ thật không nhất định phải phân phối đến Thiên Lĩnh Truân bên này.
Là hắn, là hắn nghĩ Lý gia là quân hộ Thiên Lĩnh nhiều đời, bên này nhiều người quen biết, phân phối đến bên này dù sao cũng tốt hơn đi nơi khác.
Vì vậy liền chuẩn bị cho quan sai số bạc không nhiều trên người, cùng người của Lý gia phân phối đến bên này.
Nhưng trong ba năm này phát sinh đủ loại không thoải mái, lần nữa chứng minh, hắn lại làm sai quyết định.
Vốn nghĩ rằng ở cùng người Lý gia có thể cùng nhau tương trợ, nhưng không ngờ, nhà bọn họ phát sinh các loại mâu thuẫn cùng không vui đều là đến từ Lý gia.
Đoạn đường sau đó, Lý Chính Khôn một mực duy trì trầm mặc.
Hắn đang nghĩ, người Lý gia lúc ở kinh thành hắn cũng đã rõ ràng biết, vì sao đến biên quan, lại vẫn lựa chọn ở cùng một chỗ với bọn họ?
Lý Chính Khôn đột nhiên ý thức được, trên người hắn có một khuyết điểm trí mạng, hắn rất thích dựa vào người khác.
Khi hắn còn là Tứ lão gia của Võ Xương Bá phủ, có bá phủ giúp hắn chuẩn bị tất cả, dựa vào sự giúp đỡ của bá phủ, hắn ở trên sự học sự nghiệp, quan trường thuận buồm xuôi gió, bởi vì thu hoạch được tất cả phần lớn là bá phủ cho, cho nên khi bá phủ muốn hắn nhường vị trí cho Thời Chính Hòa, hắn không có bất kỳ quyền lực nói không.
Sau khi rời khỏi Võ Xương bá phủ, hắn lại bắt đầu dựa vào Nhạc gia, dựa vào Nhạc gia dẫn dắt, cũng bởi vì họa của Nhạc gia mà mất chức quan.
Lưu đày tới Tây Bắc, hắn lại theo bản năng muốn dựa vào Lý gia hiểu rõ hơn đối với biên quan.
Trước đó ở Thời gia cùng Tằng gia, cơm áo không thiếu, hắn đối mặt đơn giản cũng chính là không có quyền tự chủ, sống chẳng phải tự do.
Nhưng hôm nay đối mặt Lý gia, vật tư thiếu thốn, cuộc sống gian nan, loại dựa vào người khác mà không thể không bị người khác cướp đoạt trực tiếp máu chảy đầm đìa xé rách ở trước mặt hắn.
Hắn tự xưng là người đọc sách, tự xưng là có khí khái văn nhân, nhưng giờ này khắc này, hắn kinh ngạc phát hiện thật ra hắn chính là một người vô năng không thể tự lập, không thể gánh vác trách nhiệm gia đình.
Sau khi về nhà, Lý Chính Khôn nhìn Tằng thị ung dung hoa quý ngày xưa, nhìn nàng múc ra một bát hoa màu đổ vào trong nồi, sau đó lại không nỡ từ trong nồi lấy ra một nắm, dừng một lát, lại cầm ra một nắm, sau đó lại giãy dụa trong chốc lát, lần nữa cầm ra một nắm.
Nhìn thấy cảnh này, một cỗ chua xót nồng đậm nhanh chóng thổi quét toàn bộ trái tim Lý Chính Khôn.
Kỳ nghỉ cũng chỉ có ba ngày, trừ bỏ thời gian đi đường, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có thể ở nhà một ngày, Lý Chính Khôn chẳng mấy chốc sẽ về Đôn đài.
Trước khi đi, hắn đi gặp Lý lão cha Lý lão nương, lấy lại lương thực bị cướp đi.
“Cha, nương, lúc trước Thời Chính Hòa từ chối các người, ta cảm thấy hắn bạc tình bạc nghĩa, nhưng bây giờ, ta biết ta hiểu lầm hắn, các ngươi đối với ta đều như vậy, đối với hắn chỉ có thể càng quá đáng hơn.”
“Biên quan gian nan, ta biết các ngươi không dễ, nhưng những nhà khác đều có thể giúp đỡ lẫn nhau, vì sao các ngươi không thể?”
Nói xong những lời này, Lý Chính Khôn cũng không để ý sắc mặt Lý lão cha Lý lão nương, cũng không quay đầu lại rời đi.
Sau khi Lý Chính Khôn trở lại Đôn đài, thay đổi vẻ tê dại trước đó, làm việc trở nên tích cực, cẩn thận trông coi Đôn đài, năm thứ hai bởi vì phát hiện lính gác Bắc Yến mà lập công.
Được làm cho Thủ bị tuần phòng, Lý Chính Khôn lợi dụng tò mò và hướng tới của tướng sĩ biên quan đối với kinh thành, đã tân bốc khoa trương nói thành công lọt vào mắt của Thủ bị, được một chức vị làm văn thư tại Thủ bị phủ.
Sau khi ở Thủ bị phủ ổn định, chuyện đầu tiên Lý Chính Khôn làm chính là đón gia quyến ra khỏi Thiên Lĩnh Truân, hàng năm trừ cho người mang chút bạc cho Lý lão cha Lý lão nương, cũng không muốn có qua lại dư thừa với người Lý gia.
Sau đó, Lý Chính Khôn hoàn toàn thả lỏng khí khái văn nhân và kiêu ngạo trong lòng, ở trước mặt Thủ bị đại nhân phục tùng hạ thấp, cuối cùng vào năm thứ tư đến biên quan để hai đứa con trai lui xuống tiền tuyến, thành quân hộ hậu đồn điền.
Lúc hai đứa con trai trở về, Lý Chính Khôn ôm hai đứa khóc rống rất lâu, cao hứng vì mình cuối cùng có thể vì người nhà chống đỡ một mảnh trời.
Sau đó, cuộc sống của một nhà Lý Chính Khôn bắt đầu đi vào quỹ đạo.
“Chậm một chút, chữa bệnh từ thiện của Thần Nông Đường có một tháng, không cần chạy nhanh như vậy.”
“Xem bệnh sớm một chút, thân thể sớm một chút thả lỏng.”
Thần Nông Đường lại tới quân trấn chữa bệnh từ thiện miễn phí.
Lý Chính Khôn về nhà, đi qua sạp chữa bệnh từ thiện, trong lúc lơ đãng thấy được một bóng người quen thuộc.
“Sở Huyên.”
Lý Chính Khôn bước nhanh theo sau, nhìn thấy Sở Huyên đi vào học đường Quân Trấn.
“Chào Phu tử!”
“Hôm nay chúng ta giảng bài đầu tiên.”
Lý Chính Khôn nhìn Sở Huyên nghiêm túc làm phu tử, đứng ngoài phòng học thật lâu, cơn giận trong lòng vẫn luôn tích góp dần dần tiêu tán.
Ngay cả thân vương thế tử cũng lưu lạc thành phu tử, hắn ở trước mặt Thủ bị đại nhân làm thấp thì có đáng là gì, chỉ cần hắn và người nhà có thể sống thật tốt, hết thảy đều đáng giá.
Lý Chính Khôn thoải mái cười đi ra học đường, ở cửa ra vào nhìn thấy một nữ tử cầm theo hộp cơm đi vào học đường.
Lý Chính Khôn dừng bước, nàng kia hắn nhận ra, là một nữ đại phu của Thần Nông đường, Thần Nông đường bên quân trấn bọn họ giống như chính là nàng phụ trách.
“Huyên ca, tới ăn cơm.”
Sở Huyên nhìn thấy La Khởi Vân đưa cơm, trong mắt lập tức tràn ra ý cười, buông sách vở xuống, cười hướng La Khởi Vân đi đến.
Đăng bởi | Emilyuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 14312 |