Linh cảm kỳ lạ.
[Ký chủ, tôi kiểm tra đo lường phát hiện tâm trạng của ngài hiện tại hình như… vui vẻ, rất vui vẻ??]
114 chỉ có Cấm Bạch mới thấy đang bay lượn trước mặt cô, nó nói, giọng nói máy móc có chút không xác định, nó có chút nghi ngờ chức năng kiểm tra đo lường cảm xúc của ký chủ đã có vấn đề.
Nó biết Cấm Bạch chết như thế nào, bị người đàn ông trước mặt này móc trái tim cô ra đổi vào lồng ngực chị ruột của cô, có thể nói, hai người này phải là kẻ thù của Cấm Bạch, hơn nữa hận thấu xương, căn cứ vào những thông tin mà nó thu thập được, con người đối diện với kẻ thù… phải điên cuồng, nhìn thấy họ thì tâm trạng không bình tĩnh được, hận không thể ngay lập tức giết chết đối phương, cắn nuốt máu thịt đối phương sạch sẽ, đại khái điều này mới hợp lý phải không?
Nhưng ký chủ của nó hình như cảm xúc không giống với người thường??? Nhìn thấy kẻ thù lại vui mừng.
“Đúng vậy~” Cấm Bạch đang trên đường đến phòng bệnh của Cấm Nguyệt, ở trong đầu đáp lại 114, khóe miệng nhếch lên một độ cong rõ ràng.
“Tôi thật sự rất vui vẻ đấy, muốn đến gặp chị gái tôi chẳng lẽ không phải là một điều đáng mừng sao?”
Tim cô đang ở trong ngực đối phương, đại khái chị gái cô khá hài lòng khi dùng nó nhỉ.
[Nhưng là???]
Âm thanh máy móc của 114 dừng lại, một lúc sau mới dò hỏi Cấm Bạch.
[Ký chủ có kế hoạch gì không?]
“Lòng người.” Cấm Bạch nói, dừng một chút, ngày sau đó lại mở miệng nói.
“Nỗi đau thật sự không phải ở thể xác mà là ở trái tim, đau đớn thể xác lẫn tinh thần mới là điều tuyệt vời không phải sao…”
Cấm Bạch nói xong lời này cũng không để ý tới 114, chỉ còn lại 114 mờ mịt bối rối, không rõ ý nghĩa trong câu nói của Cấm Bạch.
…..
“Thế Lương, anh đến rồi…” Ngồi trên giường bệnh, Cấm Nguyệt có vẻ đã khôi phục rất tốt, không còn xanh xao ốm yếu như trước khi được đổi tim, sắc mặt hồng hào hơn, hơi thở cũng thông thuận không ít, lúc này cảm giác được Nhan Thế Lương đã đến, cô ta quay đầu vui vẻ nói.
Cha mẹ Cấm ở bên cạnh cũng đang cười tủm tỉm, mặc dù trên người bọn họ lúc này đều mặc đồ màu đen chuẩn bị tham gia tang lễ, ngực cài hoa giả màu trắng nhưng trên mặt họ không có chút buồn bã nào mà chỉ có niềm vui, bởi vì tâm nguyện bấy lâu nay của họ cuối cùng thành hiện thực.
Con gái Cấm Nguyệt của bọn họ cũng không cần phải lo lắng về vấn đề trái tim nữa vì cô đã có được trái tim phù hợp nhất trên thế giới này.
Này, cha mẹ cô, chị gái cô.
“Thế Lương, đây là ai?” Cấm Nguyệt đứng dậy, thân mật nắm lấy tay Nhan Thế Lương, có chút do dự nhìn về phía Cấm Bạch, Nhan Thế Lương rất ít khi dẫn người đi cùng, cô đã từng gặp em gái Nhan Thế Lương, hình dáng đối phương cô nhớ rõ, tuổi so với cô bé trước mắt này lớn hơn.
“Em ấy là em gái của anh, Nhan Bạch.” Nhan Thế Lương dẫn Cấm Bạch đến trước mặt anh, bắt đầu giới thiệu cô.
Cấm Bạch sắc mặt không thay đổi, cười tủm tỉm chào những người trước mặt.
“Chào chị, cô, chú…”
Giọng nói ngọt ngào mềm mại làm người khác cực kỳ ưa thích, một đôi mắt trong veo như làn nước gợn sóng, lấp lánh ánh nước, nụ cười điềm đạm đáng yêu, dĩ nhiên, chính là một tiểu loli ngây thơ đáng yêu.
Dù là ai thì ấn tượng đầu tiên đối với cô đều rất tốt.
“Cô bé này thật dễ thương.”
Cha mẹ Cấm cười tủm tỉm nhìn Cấm Bạch, dường như có ấn tượng rất tốt, miệng Cấm Bạch rất ngọt, trong thời gian ngắn đã dỗ được hai người yêu thích.
Cấm Nguyệt không biết vì sao khi nhìn cảnh tượng này trong lòng không thoải mái, cô không thích cô bé trước mặt này, không có lý do, một loại linh cảm kỳ lạ, đặc biệt khi thấy cha mẹ và cô bé nói chuyện với nhau rất vui vẻ, thấy Nhan Thế Lương nhìn Cấm Bạch chăm chú dịu dàng.
Cô luôn cảm thấy cô gái này sẽ cướp đi đồ của cô, những gì thuộc về cô và không thuộc về cô đều cướp đi.
Cô sờ vào trái tim trong ngực không thuộc về mình, dường như bị thứ gì đó tác động, đập có chút bất thường.
Đăng bởi | Tieubienthai |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |