Tang lễ của bản thân.
Tiếp đó, Nhan Thế Lương làm thủ tục xuất viện cho Cấm Nguyệt, mọi người thống nhất mặc đồ màu đen, trước ngực cài hoa màu trắng xuất hiện ở tang lễ, con gái thứ hai của Cấm gia, hiện trường tang lễ Cấm Bạch, mà Cấm Bạch hiện giờ biến thành Nhan Bạch cũng ở đây, đứng ở một bên, nhìn cảnh tượng trước mắt, tâm tình thật là kỳ lạ…
Chính mình tham gia tang lễ của bản thân… Ha…
Có rất nhiều người ở tại hiện trường, hầu hết là những người có qua lại với Cấm gia với phép lịch sự cơ bản nhất đến bày tỏ sự chia buồn.
Giữa sảnh tang lễ có một chiếc quan tài màu đen, người bên trong đã bị thiêu thành một đống tro trắng, mà trên bức tường giữa sảnh có một bức chân dung trắng đen rất lớn, cô gái trong ảnh chụp có đường nét khuôn mặt thanh tú, mái tóc xoăn dài mang lại cảm giác thành thục quyến rũ, đôi mắt phượng đầy trìu mến, mặc dù chỉ khẽ nhếch khoé miệng cũng vẫn mang lại một nét duyên dáng quyến rũ tự nhiên, còn có vẻ quý phái tự nhiên, khung ảnh càng cố định cho hình ảnh này.
Hầu hết những người tới phúng viếng đều cảm thán cùng tiếc nuối, tiếc nuối đứa con gái thứ hai của Cấm gia tuổi trẻ chết sớm, ông trời đố kị với thiên tài, cô được xem như huyền thoại trong lĩnh vực pháp y, chỉ tiếc, mấy năm trước đột nhiên thần kinh có vấn đề phải vào bệnh viện tâm thần, sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cuộc sống luôn có chuyện ngoài ý muốn.
Cha mẹ Cấm và Cấm Nguyệt bộ dạng đau buồn cẩn thận đóng vai người mất đi người thân.
“Ôi…” Cấm Nguyệt ngẩng đầu nhìn thấy bức ảnh đen trắng treo trên tường, không hiểu tại sao cô cảm giác lạnh cả người, lồng ngực khó chịu, không tự chủ ôm ngực.
Cha mẹ Cấm vẻ mặt lo lắng, vội vàng chạy đến bên cạnh Cấm Nguyệt.
“Nguyệt Nhi, có chuyện gì vậy, cơ thể lại không thoải mái à?” Mẹ Cấm vội vàng vỗ nhẹ vào lưng Cấm Nguyệt.
“Nào, ngồi xuống, có lẽ trái tim cần một khoảng thời gian để thích ứng.” Cha Cấm đỡ Cấm Nguyệt ngồi xuống, có thể thấy rõ hai người rất yêu thương con gái mình.
Nhan Thế Lương cũng vội vàng lấy thuốc đưa Cấm Nguyệt uống.
Ánh mắt chợt lóe, Cấm Bạch bước lên phía trước, lông mi hơi rung động, đôi mắt đen thoạt nhìn trong sáng đáng yêu, cắn chặt đôi môi hồng hào, có chút lo lắng cẩn thận dò hòi.
“Chị Cấm Nguyệt cảm thấy cơ thể không thoải mái sao? Trái tim cần phải thích ứng, chẳng lẽ chị Cấm Nguyệt mới trải qua ca ghép tim à?” Cô nói với vẻ lo lắng và có chút tò mò.
“Ừ, đúng rồi…” Cấm Nguyệt nghe được những lời này của Cấm Bạch, trên mặt hiện lên một nụ cười ôn hoà.
“Em có nghe qua một huyền thoại nha.” Cấm Bạch chớp chớp mắt, có chút nghịch ngợm đáng yêu, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng nói ngọt ngào mềm mại nói.
“Nghe nói, linh hồn con người sống trong trái tim đấy, em nghĩ người đã hiến tặng trái tim của mình cho chị Cấm Nguyệt kia sau khi chết đi linh hồn chắc chắn ở trong trái tim này, nhất định sẽ rất vui vẻ, có người có thể giúp cô ấy tiếp tục sinh mạng, cuộc đời của chị Cấm Nguyệt duy trì là của hai người đấy, cô ấy nhất định sẽ ở bên cạnh đồng hành cùng chị…”
Giờ phút này, sắc mặt Cấm Nguyệt bởi vì nghe những lời này của Cấm Bạch càng thêm tái nhợt, tay chân đều bắt đầu lạnh lẽo.
Cấm Bạch dường như rất ngây thơ cũng không nhận ra cảm xúc của Cấm Nguyệt không thích hợp, nói.
“Cho nên… chị Cấm Nguyệt nhất định sẽ được cô ấy phù hộ, sẽ khoẻ mạnh…”
Lời này nói xong, trên mặt Cấm Bạch hiện lên một nụ cười thuần khiết đáng yêu, ánh mắt trong sáng, những lời nói này không ai có thể chê trách được, chỉ là những lời nói an ủi đơn giản, nhưng những người trong lòng có quỷ nghe được lại có cảm giác không giống vậy…
Ví dụ như Cấm Nguyệt, hiện tại nụ cười trên mặt không thể trụ nổi, sắc mặt tái nhợt, không kiềm chế được nhìn vào bức chân dung trắng đen trong đại sảnh, nhớ lại dáng vẻ hấp hối của Cấm Bạch trước khi chết, khóe miệng cô ta nở nụ cười diễm lệ kỳ lạ, vô cớ đáng sợ.
Nhan Thế Lương ở tang lễ của Cấm Bạch lại nghe được em gái nói ra những lời như vậy, trong lòng cũng có chút không thoải mái, vội vàng ôm lấy Cấm Nguyệt, sau đó nhìn về phía em gái mình, những lời vừa rồi…
“Anh trai? Có phải em đã nói sai cái gì không?”
Cấm Bạch dường như không hiểu nhìn Nhan Thế Lương, đôi mắt sạch sẽ trong sáng, bộ dạng ngây thơ hồn nhiên như thiên thần nhỏ, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu và vô tội, thật sự rất khó để nghi ngờ cô, ai có thể nhẫn tâm nghi ngờ một cô bé đáng yêu vô tội như vậy? Chỉ cần nhìn điệu bộ này thì trong lòng đều mềm nhũn.
Nhan Thế Lương lập tức cảm giác có chút áy này dâng lên trong lòng…
Đăng bởi | Tieubienthai |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |