Chương 7: Tìm đến biện pháp
Lê tính đem mấy quả trái cây còn lại nhét vào tủ lạnh, bởi vì không biết để bên ngoài có hư hao gì hay không
Nhưng dù sao cậu chỉ còn cách đó, cho dù là trái cây siêu phàm ít nhất nó cũng phải tuân theo định luật vật lý a ?
Cảm nhận dưới bụng cơn đói đã bị xua tan, cậu không khỏi cảm thán thứ đó sung mãn mà giàu có năng lượng
Nhớ lại đám trùng con nào con nấy cũng mập như con heo, lê tính cũng nể bọn chúng thật là biết cách ăn uống.
Đi đến cái bàn trong phòng ngủ
Cậu nhìn bên trên cái bàn thời gian như thoi đưa, bên trong một mảng thực vật sinh ra rồi chết đi
Lê tính quay sang bên cạnh còn cái thùng sơn chứa đầy đất trong lòng mười phần trầm tư
" quăng đi, vẫn là cố chấp đổ vào ?"
Cậu hiển nhiên tâm lý là lựa chọn cái đầu tiên
Vốn muốn nhấc cái xô lên đem xuống dưới nhà nhưng vì quá nhiều đất chồng lên thậm chí vung lên bên ngoài nên có một vài mảnh nhỏ rơi xuống
Tấm lý lê tính bỏ qua, thầm nghĩ cầm cái chổi quét qua là được
Nhủ như vậy, nhưng khi con mắt dời đến trước mấy miếng đất vì va trúng người mà chếch đi rơi xuống cạnh sát cái bàn làm con mắt cậu liền phóng to, tay càng như mị ảnh phóng ra với tới chặn lại
" không được "
Cũng may tinh thần tăng lên không có uổng phí, lực phản ứng siêu việt người bình thường nhẹ nhàng đón lấy nó
Nghĩ đến một miếng đất bằng ngón tay cái vỡ xuống trong mặt bàn, cảnh tưởng đó quả thực là tàn khốc đối với sinh linh bên trong
Tai họa khủng bố đó
Chính là chả khác gì thiên thạch rơi cả !
Hoàn mỹ bắt được nắm đất, chỉ một số vài hạt cát bắn tung tóe ra
Lê tính trong đó cũng nhìn thấy, nhỏ như vậy là không tạo ra lực ảnh hưởng quá lớn đối với hệ sinh thái, chưa kể đến còn tồn tại màn ngăn trong suốt giảm đi đáng kể lực va
Nhưng trong khoảnh khắc kia người có tinh thần nhạy bén như Lê tính cảm giác được cái bàn truyền đến gợn sóng siêu nhỏ
Đồng thời cậu bắt được đến nguyên nhân tạo ra gợn sóng đó
" hóa ra một hạt cát va vào thân bàn tạo ra gợn sóng, nhưng điều kì diệu chính là thân bàn vậy mà đem hạt cát nuốt !"
Cậu buông cái xô, quỳ xuống nhìn kĩ dưới đất lại nhìn vào thân gỗ dày đặc hình vuông của cái bàn
Miệng thốt ra
" vậy mà mất rồi "
Lê tính không hiểu ? Cậu cầm đến một mẩu đất nhỏ ném vào thân bàn
Mẩu đất cũng biến mất khi vừa chạm đến thân bàn
Gợn sóng lớn hơn lần nữa truyền ra, lê tính lập tức nhìn lại trên mặt bàn thấy một nơi nào đó trong cánh rừng rậm nhô lên mảnh đất nhỏ.
Nháy mắt, cậu liền hiểu.
Cái mặt điển trai hiện lên nụ cười đầy trí tuệ
" haha, thì ra là vậy "
Không phải là không bỏ vào được mà bản thân là tìm sai con đường !
Cái mặt bàn hẳn là nơi để thao tác giống như cái màn hình máy tính, mà thân bàn mới là nơi bù đắp thêm chức năng cho cái máy tính
Hiểu ! Cậu rốt cuộc hiểu !
Tư duy nhận thức gông xiềng bị mở ra để Lê tính thấy được một cái góc nhìn khác về cái bàn.
Cậu vui vẻ cầm lên đống dụng cụ đã được để sẵn bên cạnh, hì hục bắt đầu làm việc.
Nhẹ nhàng múc từng muỗng, từng muỗng đất đổ vào
Trong lúc đó lê tính cũng hiểu được cách phối lấy địa hình, bốn mặt bàn tượng trưng cho đông tay nam bắc
Lúc đó chỉ cần tính toán thêm đất vào chổ nào liền tạo ra núi non đúng chỗ đó.
Trên mặt bàn theo sự thao tác của cậu lúc này tùy theo đó mà biến hóa, bên trong hoàn cảnh thảy đổi đến nghiên trời lệch đất
Chỗ bị thêm đất cất cao thành núi, chỗ lại hóa thành đồng bằng trũng thấp
Chưa đầy nữa tiếng
Lê tính đã đem cái bàn cho cải biến địa hình hoàn tất, rừng rậm trong đó biến hóa tất nhiên là có, nhưng không ảnh hưởng đến quá nhiều về sự sống bên trong
Cậu nhìn đến núi cao đã bắt đầu có tầng tuyết ngưng lại, lê tính hiếu kì đưa con mắt nhìn vào
Đột nhiên giống như xảy ra một loại biến hóa nào đó, cả cái bàn rung rung vài cái sau đó đồ vật trên mặt bàn......biến nhỏ ?
Lê tính lần này quả thực là như người mù, với cái thị giác của cậu cũng khó mà nhìn được bên trên có cái cây gì, nhưng mà......thu nhỏ lại nói cách khác có hay không đồ vật bên trong dung nhập có thể càng nhiều !
Giờ khắc này, lê tính phát hiện bản thân cấp thiết cần mua cái kính hiển vi !
Càng không nói đến là bây giờ ngày mai bố mẹ sẽ về nhà, cậu không biết đem cái bàn này dấu đi đâu lại có cả một đống vấn đề liên đới đặt ra
" vạn sự khởi đầu nan"
Than thở lấy hơi
Lê tính bước ra khỏi nhà đào thêm mấy xô đất sách đầy, đổ đi vào.
Bên trên mặt bàn bây giờ sớm đã trở thành một tòa đại lục thật sự mà không phải là một cánh rừng nho nhỏ như lúc trước
Sau khi vặn cái ống nước, kéo đến phòng xả trực tiếp vào thân bàn để tạo đại dương, thì mới thật sự là hoàn thành.
Cậu cũng không có lo nước đem nhấn chìm cái đại lục sơ sinh này.
Dù gì thì cậu thật sự cho vào bên trong khối lượng đất vô cùng khổng lồ, nâng lên nguyên bản độ cao không phải một hai trăm mét, mà là đến mấy nghìn mét cao !
Sẵn đất trong nhà, bây giờ lấy lê tính sức lực đào một trăm cái xô đất cũng chỉ cần mười mấy phút
Chỉ có điều nhìn lại sau sân nhà bị cạo ra nữa mét hố sâu, lê tính lại có chút không biết ăn nói thế nào với bố mẹ.
Cậu tạm thời đặt chuyện giải thích qua một bên
Âm thầm chuyển thân rời đi, nhìn bên trong mặt bàn từ từ biến đổi.
Ra đến phòng khách, lê tính ngồi cầm lấy điện thoại bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền
"Cả mấy ngày nay " lê tính ít khi chạm đến cái điện thoại, dù sao bản thân mình ít bạn bè cũng càng không có cái bàn bên trong hệ sinh thái chơi vui
Nhìn điện thoại, có cái gì dùng ?
Ngắm mấy em chân dài ư ! Chơi vài ván game?
Nhàm chán !
Cậu bây giờ đã tự định cho mình cái mục tiêu vượt quá mình nghĩ trước đó, nhất là khi Lê tính cảm nhận được sức mạnh của siêu phàm.
Nếu không thể trường sinh bất tử, cậu muốn chí ít sống lâu hơn một chút, lại tận dụng thời gian chênh lệch diễn hóa văn minh, lợi dụng kĩ thuật bên trong để chiếm lợi.
Hay là đơn thuần bán một chút đồ chơi hiếm lạ kiếm tiền sống qua ngày !
Còn cái gì mà cống nạp cho nhà nước? Ra sức vì nhân loại văn minh
Làm công dân 3 tốt.
Nằm mơ đi thôi !
Lê tính thật sự để mà nói là một con người ích kỷ....... đúng !
Cậu tự nhận mình là ích kỷ nhưng bản thân sẽ tuyệt không làm một người tốt, một người sẵn sàng cống hiến hết thảy cho xã hội.
Hòa bình thế giới cái gì mà nói cũng thật quá xa vời, căn bản là với không tới !
Một khi cái bàn này mà lộ ra, chiến tranh thế giới thứ ba e là đến ngay tức thì !
Thế nên bây giờ chuyện duy nhất chính là kiếm tiền, chỉ có tiền mới giải quyết hết tất cả nan đề trước mắt mà cậu phải đối mặt
Suy đi nghĩ lại
Lê tính nhớ đến mấy cái quả trăng máu còn để không trong tủ lạnh
" giữ một ít, lấy nặc danh thân phận bán một ít ?"
Đây là lựa chọn tối ưu trong hiện tại, nhưng để mà bán đi với cá giá lớn càng là phải tìm cách che dấu thân phận để bán
Lê tính cảm thấy thật khó xử
Đặt trong tiểu thuyết nhân vật chính là thế nào tìm cách bán đi thiên tài địa bảo nhỉ ?
Nghĩ kỹ lại hiện thực không có cái gì phú nhị đại, công tử hay cái nhà nào giàu đau ốm đúng lúc nhảy ra để tiêu thụ
Với lại.....bản thân cũng không biết đồ này có có công dụng chữa bách bệnh hay không, ăn vào sợ chết người thì cậu đi tù chắc mọt gông !!!
Thật sự là mình tìm không ra người để bán !
Lê tính chỉ còn tìm đến đường dây khác
Lướt đến một hồi trên mạng, cậu đột nhiên thấy cái đơn thuốc
Trong đầu lập tức phát ra ánh sáng trí tuệ chói lọi
Đơn thuốc.......Bệnh viện ?
" phải rồi, là bệnh viện !!!!!! Nơi đó người ốm đau nhiều không kể xiết, tầng 6 người bệnh chờ chết thậm chí là ở giữa sinh tử một đường đến cả y học hiện đại không thể cứu còn rất nhiều !"
Tìm kiếm đến chính xác thị trường tiêu thụ.
Lê tính xách ngay cái xe gắn máy tàn tật tốc hành đến bệnh viên trung ương của thành phố
Mà ở một bên, hệ sinh thái sau khi thoát khỏi vùng liên hệ với Lê tính thời gian cấp tốc trôi nhanh
Nháy mắt
Xuân hạ thu đông, một mảnh màu xanh lá um tùm đã bao phủ lấy toàn bộ đại lục !
Đăng bởi | yy10536512 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |