Chương 8: Năng lượng sống của người thường
Lê tính gói kĩ bốn quả Trăng máu, cậu tìm đến cái hộp giấy cho vào bên trong cho có phần sang trọng
Không phải nói, thứ đồ này bỏ vào bọc ni lông bán có ai tin chữa được bệnh ?
Cậu phân rõ ràng mỗi quả chia thành 8 lát được cắt kĩ càng
Nhét hết vào trong túi vải đi vào bệnh viện
Thang máy lên cao
Lê tính mang theo khẩu trang diện thêm một bộ áo khoác quần dài phủ kín toàn thân với màu đen, vì chiều cao biến dài ra nhìn thật giống một cái người trong xã hội đầy điểm có lực
Tất nhiên đó chính là không thể thiếu cái khí chất tự tin đẹp trai ngất trời này được
Cậu cũng biết, từ khi nắm giữ được chút ít sức mạnh mình tâm có điểm trướng ra kèm theo đó là vô hạn niềm tin cùng động lực để cậu xưa nay vốn tính e dè bị đánh bay sạch.
Bây giờ có thể nói là tựa như một cái người khác vậy
!!!!!!!!!!
Nhìn đến hành lang bệnh viện người đông tấp nập, lê tính đi thẳng con đường, hai bên người đều giống như có ma lực thần kỳ tự chủ tránh đi cậu
Lê tính đổ hết vào đó là tại cái khí chất biến hóa trên người của mình !
Nghe thấy đám người xung quanh thủ thỉ về ngoại hình của mình
Lê tính mỉm cười không có ý dừng lại nghe nhiều, mang theo tâm thái " muốn đi kiếm tiền " xoay người đến lầu 6
Thang máy vừa mở ra
Nơi này khác hẳn với các lầu bên dưới
Cậu thấy hai bên dãy ghế trước phòng bệnh nhân, mặt của họ đều như có tâm sự nhìn cái không khí có phần lạnh lẽo trầm đục này
Lê tính vội điều chỉnh lại tự thân khí chất, xoay một cái, khuôn mặt biến thành lạnh tanh hai hàng mi rủ xuống
Nháy mắt ngụy trang thành bộ dáng
" tôi cũng là người nhà bệnh nhân " đại loại vậy
Đi ngang qua hầu hết hành lang, có người chỉ nhìn lên lê tính vì cái thân áo quần, được đánh giá nhiều chút đẹp mắt hấp dẫn, liền lần nữa giống như cúi đầu khóc nức nở về một chuyện gì đó
Cậu thấy cảnh này lắc đầu
Sau lưng một cái lối rẽ vào hành lang, bỗng nhiên hô to truyền đến tiếng của đoàn người
" Tránh ra, tránh ra bệnh nhân chảy máu trong, xuất huyết nội tạng, mau mau tìm bác sỹ "
"Mẹ, mẹ !"
Chỉ thấy một thằng nhỏ bị trầy xước toàn thân khóc bù lu bù loa cùng một người đàn ông trung niên trưởng thành cũng bị thương không nhẹ đang chạy theo chiếc xe đẩy người bệnh.
Hai bên là đội ngũ y tế gồm có cả mấy cái bác sĩ kéo chiếc giường chạy thục mạng đua với tử thần
Bên trên nằm là một người phụ nữ mang lấy mặt nạ oxi, nhìn dưới phần bụng vết thương máu chảy thấm qua áo quần, ướt cả cái khăn bệnh hóa đỏ lòm, liền biết người phụ nữ này bị thương nặng đến cỡ nào.
"Tránh ra, tránh ra "
Người bác sỹ đầy đầu mồ hôi khàn cả giọng dẫn trước đoàn người đẩy ra cửa phòng phẩu thuật, một bên như quát với đám người.
" Mau...mau gọi thầy Liêm !, còn nữa đem hai người bọn họ cho cản lại !!!!"
Hai bố con đi theo sau bị đội ngũ nhân viên y tế cho ngăn bên ngoài, trơ mắt nhìn người vợ của mình biến mất sau cánh cửa
Ông bố đau khổ quỳ sụp xuống
Chỉ thấy hai bên y tá vội đỡ lấy, đem ông bố cùng đứa con dời qua phòng khác
Bọn họ cũng bị thương không ít !!!
Đây là cái nhìn của Lê tính.
Dưới cái mắt của cậu, năng lượng sống của mỗi người cơ hồ khá là yên lặng ít vận động
Bằng chứng đó là cậu cảm nhận được trên người xung quanh gợn sóng năng lượng bọn họ phát ra rất bình ổn, chỉ có xa hơn mấy người trong phòng cấp cứu mới là dao động dữ dội, mà không có gợn sóng phát ra chính là người này hẳn là chết rồi.
Đây cũng xem như là cái năng lực không đáng chú ý mà cái bàn trao tặng, bị cậu lấy mánh khóe đi lợi dụng ra đến.
Một hồi dựng lại nghe ngóng
Cậu rốt cuộc biết được đây là một vụ tai nạn thương tâm
Một nhà ba người bị chiếc xe hơi đâm trúng, lỗi về người bố cầm lái nhưng vợ lại là người nhận
Cậu lắc đầu, chuyện như thế này trong cái bệnh viên trung ương của thành phố to đùng thế này, một ngày hai ba ca là ít !
Xem đến đám người hóng chuyện trong bầy sau tản đi, một bé gái đầu trọc thân mặc áo quần bệnh nhân đứng sau cái ghế nhìn đến bên này
Lê tính có chút ngạc nhiên
"Ừm, ung thư, còn nhỏ như vậy! là con nhà ai đây ? "
Cậu nghi vấn nhìn đến bên kia, bé gái chừng năm tuổi thấy người tản đi, sau cũng giống như mọi người đi đến dàn ghế nghồi lên, cái chân nhỏ điệu đà vẩy vẩy trên ghế cho người nhìn thấy cô bé cảm giác như đang nghồi trên xích đu.
Bên cạnh một chị gái lớn tuổi thấy cảnh này giống như đã quen, bắt đầu nói chuyện trời đất với bé gái
Nhìn đứa bé lanh lợi với đôi mắt to tròn, lê tính nhíu mày nghĩ nghĩ
"Đứa bé này nếu như không bị ung thư, tương lai hẳn là một cô gái đẹp a, đáng tiếc ! Mệnh yếu như vậy "
"Đúng là như thế !"
Bên cạnh vang tới âm thanh lạ, lê tính giật mình xoay mặt qua. Không biết từ lúc nào một bà thím đã đứng cạnh hắn
Bà thím chừng 60 mặc cái áo hoa nhạt màu, khuôn mặt có phần phúc hậu cười với cậu
Lê tính thấy người ta chủ động chào hỏi cũng lễ phép đáp trả
" Dạ vâng, con chào Dì, bé gái này là....."
Bác gái trả lời:
"Là bệnh ung thư đầu não, đến nơi này đã là giai đoạn thứ 2....nó....cũng là đứa cháu nội của dì "
Thở dài....
Bác gái nói lên có chút trầm mặc, càng giống là than vãn số phận
Lê tính lúc này không biết đáp thế nào, trời sinh cậu kém giao tiếp
Trong trường hợp như thế này càng là khó mà đáp lời
" ừm, cháu của bà cũng quá đen đi, mới đăng nhập đã chuẩn bị đăng xuất ..."
Trong đầu nổi lên lời nói như vậy, cậu tin tưởng nói ra mình sẽ bị bà dì này tại chỗ đánh một chết !
....................
Dẹp đi kì quái não ngắn câu trả lời, lê tính nhìn bác gái chân thành hỏi
" Vậy con có thể đến nói chuyện một chút với cháu bé được không ?"
"Được, con bé trong viện cũng không mấy người thân. Cậu cứ đến chào hỏi với nó là được "
Lê tính sau khi được phép, liền đi đến bên cạnh, cúi đầu lễ phép hướng cô chị lạ mặt bên cạnh tỏ ý xin trò chuyện với cô bé
Lê tính thân cao một mét tám, ngồi xuống khụy một chân cũng có thể dễ dàng cao vượt quá cô bé, cậu lấy ra trong chiếc túi một cái hộp hoa quả đưa về trước
" Chào em, anh có thể hỏi em một chút được không? anh cũng không đi hỏi không, nhìn này, anh có quà nữa nhé "
Bé gái nhìn qua con mắt tràn đầy lanh lợi nhìn thấy có quà liền không một giây suy nghĩ nhận lấy, vẻ mặt hí hửng ngúc đầu đáp
" Vâng, anh hỏi đi "
"Ở trong này em có nhiều bạn không ?"
Suy nghĩ kĩ càng lê tính đặt một câu hỏi làm lý do
Con bé ngẩng đầu nhìn qua người chị lớn lại nhìn qua mấy người khác trong hành lang bệnh viện lập tức đáp
" dạ có rất nhiều, chị lam này, em mai với cả mấy chú trong đây nữa, em có nhiều bạn lắm "
Cô bé đáp rồi lấy cái hộp ra lắc lắc một mắt nhắm mắt mở muốn nhìn bên trong có cái gì
Lê tính đón lấy, xé nhẹ ra lớp ngoài, triển lãm từng mảnh trái cây trước mặt đứa bé để nó chọn
Cậu thúc dục
" ăn thử một miếng đi, ngon lắm "
Cô bé theo lời cậu chọn lấy một miếng gần nhất,đem bỏ vào miệng nhai rồi nuốt xuống bụng
Cái mặt phúng lên khi ăn để lê tính lại nhìn đến một nét đáng yêu khác của đứa trẻ này.
Lê tính đặt phần còn lại lên tay cô bé, cậu rời đi trong lòng muốn xem xem một chút tác dụng còn lại của quả trăng máu lên người thường
Bước đầu tiên xác định, nó tuyệt vô hại với người thường nhưng trị bệnh được không thì không chắc
Lê tính đã rời xa một bên quan sát kĩ
Quả nhiên mấy phút sau
Người thường thể chất quá yếu mà lại tốc độ tiêu hóa cũng quá chậm, ăn vào năng lượng hồi lâu mới tràn ra
Lập tức mặt đứa bé giống như có cảm giác không đúng, rõ ràng là đau nhứt !
Nó nhìn sang chị gái một bên, lấy tay xoa bụng con mắt chảy ra hai hàng lệ
" chị lam ơi, bụng em đau quá "!
Ngồi bên cạnh thấy có biến, chị gái vội vàng hỏi lấy một tay xoa lên bụng hỏi
" thế nào ? Em đau bụng lắm ư "
Không kịp trả lời, chỉ thấy cô bé tái mặt đi, hộp trái cây bên cạnh cũng đổ xuống, mồ hôi trên trán liên tục chảy ra sau đó là một cái bừng lên, cả cơ thể cô bé nóng như lò lửa !
Nhận thấy sự chuyển biến bất thường của cơ thể
Chị gái bên cạnh tính là trải qua không ít sống gió liền biết chuyện không ổn
Hô lên bác sỹ
Mấy chốc nhóm người loạn thành một bầy
Mà đứng dưới cầu thang bộ, lê tính nhìn lên lại nhưng lúc hỗn loạn đem đồ vật thu thấp sạch sẽ
Trong đầu nổi lên một ý nghĩ
" xem ra cô bé này mạng mới thực sự rất cứng đâu !"
Vừa nãy cậu nhìn ra đứa bé không chỉ do năng lượng khổng lồ dung nhập tế bào cơ thể mà đau đớn, một gợn sóng vô hình biểu hiện cấp độ năng lượng sống đề thăng trên cơ thể cô bé phát ra để lê tính biết cô bé sẽ không dễ chết như vậy !
Thầm cầu nguyện đợt năng lượng cuồng bạo kia xóa sổ được tế bào ung thư trong não cho cô bé, không thì chí ít sống cái vài năm nữa cũng không vấn đề gì.
Nhưng lê tính biết
Thật sự mà nói quả trăng máu không có nhiều công dụng hay năng lượng quá khổng lồ, mà công dụng thần kì của nó chủ yếu ở việc làm tế bào tiến hóa, bổ sung phần lớn khuyết điểm của nội thể !
Tế bào nâng cấp sau đem năng lượng tối ưu sử dụng vượt quá 90%, đề kháng cái gì hẳn là tăng lên không ít.
Cùng với đó cơ chế tự lành của cơ thể đóng vai trò thôi thúc quan trọng cực lớn trong vấn đề này
Nó cứ như là một bộ máy sẽ không ngừng khỉ lặp đi lặp lại chỉnh sửa từng lỗi bé nhỏ của bản thân cho đến khi đạt đến trạng thái hoàn mỹ !
Lê tính đột nhiên vuốt cái trán nhớ lại một chuyện
" mọe nó ! Làm việc tốt quên đi kiếm tiền mọe rồi !"
Haizzz
"Mình đúng là không có thiên phú làm thương nhân !"
Mỉa mai chính mình một câu
Lê tính xách theo nguyên bản còn sót lại trái cây bỏ vào miệng nhai, tuy dính một chút cát bụi nhưng cậu là không chê bẩn
Vứt thật tiếc nha !
Cứ thế lê tính lại đi đến một dãy lầu khác tìm kiếm con mồi may mắn được mình chọn.
Đăng bởi | yy10536512 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 5 |