Mất việc
Cảnh tượng ấy khiến hắn suýt lăn ra vì chấn động. Nhưng kinh hoàng hơn nữa là có một dương vật giả đang nhịp nhàng cắm vào lão bản từ phía sau. Mỗi cú chấn động lại phát ra âm thanh nhịp nhàng, đều đặn, như thể đếm từng nhịp tim hắn đập liên hồi.
Theo bản năng, cúc hoa của Cảnh Trực bỗng dưng căng cứng. Ý nghĩ đầu tiên vụt qua trong đầu hắn chỉ có một từ: "To quá!"
Nhưng… vì sao lão bản lại trông như đang cực kỳ sung sướng? Tiếng rên rỉ đầy dính nhớp, cao vút mà mê hoặc phát ra từ miệng lão, hoàn toàn nhập tâm đến mức không hề nhận ra sự hiện diện của kẻ đột nhập là hắn.
Đột nhiên, một ý nghĩ kinh hoàng lóe lên trong đầu Cảnh Trực: Lão bản có một bí mật động trời! Ông ta là gay, và thích tự an ủi ngay tại văn phòng!
Giờ thì sao đây?
Hắn chỉ có một con đường sống duy nhất — nhẹ nhàng, lặng lẽ rút lui, đóng cửa lại như chưa từng có gì xảy ra, sau đó vờ như chẳng biết gì. Đúng rồi! Hãy làm như vậy ngay thôi!
Cảnh Trực dù vô tư đến đâu, nhưng vào những thời khắc mấu chốt, đầu óc hắn vẫn rất tỉnh táo. Nghĩ vậy, hắn nhẹ nhàng nhấc chân phải lên, chuẩn bị bước lui thật chậm...
Nhưng đúng lúc đó…
"Khuông! Khuông!"
Hắn chết lặng. Trong lòng chỉ còn mỗi tiếng gào thét: Đồ mua trên mạng đúng là không thể tin được mà! Đôi giày hàng giảm giá hắn đi bỗng nhiên gãy gót, rơi xuống sàn phát ra một tiếng động lớn, giòn tan. Tìm đường chết thật rồi!
Âm thanh ấy như một mũi tên trúng tim lão bản đang mải mê tận hưởng. Và đúng như hắn nghĩ…
Sau đó thì sao?
Chẳng có sau đó nữa.
Cảnh Trực chính thức trải qua lần đầu tiên bị sa thải trong đời. Đúng vào lúc hắn sắp bước qua tuổi ba mươi. Hắn thất nghiệp rồi!
Cảnh Trực cô đơn lê bước về căn phòng trọ nhỏ bé của mình. Vừa bước vào, hắn bật chiếc laptop cũ kỹ đã đồng hành cùng hắn suốt năm năm trời. Ngón tay thoăn thoắt mở thư mục quen thuộc trên ổ D, và ngay lập tức, màn hình tràn ngập hình ảnh của Tiểu Trạch Alice.
Nghe thử xem, âm thanh rên rỉ này còn chẳng quyến rũ bằng tiếng lão bản! Nghĩ đến đây, Cảnh Trực chỉ thấy cơn giận bùng lên trong lòng, hắn muốn phát tiết! Hắn muốn… "loát"!
Ngày thường, khi "loát", hắn luôn cẩn thận dùng giấy vệ sinh lót dưới, tự nhủ rằng mình là người có thái độ sống nghiêm túc. Nhưng hôm nay thì không! Hắn muốn tung hoành. Hắn muốn tinh dịch văng khắp nơi: trên giường, trên bàn, xuống sàn nhà... Đậu má! Hắn nhất định phải xả hết bực tức trong người!
Trong đầu hắn mường tượng, những phiền não của cuộc đời sẽ theo từng giọt tinh túy mà trôi khỏi thân thể, rồi sau đó hắn có thể lại ôm lấy cuộc sống, tìm một công việc mới và bắt đầu lại từ đầu.
Hắn loát… loát mãi… nhưng oái oăm thay, hình ảnh lão bản và Tiểu Trạch Alice cứ luân phiên lởn vởn trong đầu hắn! Đáng ghét! Nhưng đừng hiểu lầm, hắn là một thằng đàn ông thẳng đuột, chẳng phải thế mà tên hắn là "Trực" hay sao? Việc nghĩ đến lão bản chỉ là vì hắn phẫn nộ trước bất công đã phải chịu mà thôi, tuyệt đối không có ý gì khác!
Sau vài hiệp vật lộn căng thẳng, sàn nhà trước mắt hắn lấm tấm những điểm trắng lốm đốm. Cảnh Trực bất giác bi ai cho lũ con cháu không bao giờ có cơ hội được sinh ra đời, rồi khẽ thở phào một hơi, cảm giác thư thái như vừa gột sạch mọi mệt mỏi.
Hắn chưa kịp ngả người xuống giường nghỉ ngơi thì chuông điện thoại vang lên chói tai. Hắn lẩm bẩm chửi thề: "Trời ạ, ai lại gọi vào giờ này chứ?!"
Cầm máy lên, hắn miễn cưỡng thả giọng:
"Alo..."
Một giọng nói dịu dàng vang lên từ đầu dây bên kia:
"Tiểu Bạch à, bảo bối của mẹ đây! Gần đây thế nào? Tối nay con ăn cơm chưa?"
Cảnh Trực sững lại. Lòng hắn bỗng chốc ấm áp lạ thường. "Tiểu Bạch" chính là nhũ danh của hắn.
"Mẹ..."
Trong phút chốc, bao nhiêu tủi thân dồn nén bỗng ùa về. Hắn chẳng hề thấy ngượng ngùng dù đã lớn mà vẫn được gọi là "bảo bối".
Đăng bởi | mainguyen214 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |