Trọng sinh
"Ngoan, con trai của mẹ. Mẹ nhớ con quá! Sắp đến sinh nhật rồi, con muốn quà gì nào? Mẹ mua cho!"
Cảnh Trực nghe lòng nghẹn lại, bao nhiêu uất ức chực trào ra. Hắn sụt sịt làm nũng, hàn huyên với mẹ hồi lâu. Mẹ hắn yêu thương hắn vô cùng vì hắn là con một. Cuộc nói chuyện kéo dài đến khi cả hai bịn rịn nói lời tạm biệt.
Cúp máy xong, hắn đưa mắt nhìn căn phòng bừa bộn. Một tiếng thở dài não nề thoát ra. Cuối cùng, Cảnh Trực quyết định đứng dậy dọn dẹp mọi thứ, đã đến lúc phải làm cho cuộc đời mình gọn gàng hơn rồi.
Không ngờ, vừa bước đi một bước, chân hắn trượt mạnh.
"A! Đậu má!"
Hắn đã giẫm lên chính thứ chất lỏng trắng sền sệt mà mình vừa phát tán khắp sàn. Tự làm bậy, không thể sống! Hắn bị trượt chân bởi chính "đồ vật" của mình, ngã sấp mặt xuống và bị một đống dây điện rối rắm quấn chặt.
Cơ thể nghiêng sang một bên, hắn va mạnh vào chiếc bàn nhỏ duy nhất trong phòng.
Trời ạ!
Vì sao hắn không cất dao gọt hoa quả sau khi dùng xong?!
Hắn cảm thấy một vật sắc bén cắt ngang cổ mình.
Cắt vào yết hầu!
Hơn nữa, lại là một vết cắt sâu đến tận hầu họng!
Chưa kịp hít một hơi đầy phổi, Cảnh Trực chỉ kịp thốt lên một tiếng uất nghẹn trong lòng trước khi hoàn toàn ngất đi.
Khi hắn mở mắt lần nữa, ý thức dần tỉnh lại, Cảnh Trực nhận ra… hắn đã trở về năm mười sáu tuổi. Hắn đang nằm trên chiếc giường mà năm xưa hay ngủ trưa.
Trời ơi! Đây là trọng sinh kiểu cẩu huyết mà ai cũng hay đọc, nhưng vì sao hắn lại bị đá về tận năm mười sáu?!
Hiện tại, vóc dáng của hắn lùn tịt, thân hình tròn quay, tai to mặt lớn. Mô tả như vậy một chút cũng không quá đáng! Mẹ hắn khi còn nhỏ đã chăm chút cho hắn quá mức kỹ lưỡng, nhồi nhét đến mức hắn trở nên chắc nịch hơn hẳn đám bạn cùng tuổi. Dinh dưỡng tích tụ hết vào đống thịt chứ không vào chiều cao, khiến hắn từ bé đã phải chịu đủ loại trêu chọc và cười nhạo. Điều này làm tính cách hắn trở nên tự ti và thu mình.
Tuy nhiên, hắn cũng có một ưu điểm đáng kể: làn da trắng như tuyết. Đó chính là lý do mẹ hắn đặt cho hắn nhũ danh "Tiểu Bạch". Nhưng nếu là một người gầy mà trắng trẻo thì có thể gọi là thanh tú, còn hắn… một tên béo trắng trẻo tròn quay lại trông y như heo!
"Tiểu Bạch Heo" đó là biệt danh mà bọn bạn trong trường gọi hắn. Sao không gọi đơn giản là "Tiểu Trư" ư? Bởi vì thời đó, có một nam minh tinh với biệt danh "Tiểu Trư" đang nổi như cồn và được các nữ sinh mê mẩn. Một kẻ béo ú và xấu xí như Cảnh Trực, tất nhiên, chẳng đủ tư cách để mang cái tên dễ thương ấy.
Không sai! Đây quả thực luôn là một thế giới phán xét bề ngoài!
Cảnh Trực thở dài, buồn bã quay đầu nhìn khung ảnh đặt trên tủ đầu giường. Trong tấm ảnh cũ kỹ, một cậu bé mũm mĩm đang cười ngây ngô. Thằng bé trong ảnh đâu hiểu được nỗi ưu sầu trong lòng hắn lúc này!
Ký ức ùa về. Sau khi chịu đựng mười mấy năm bị bạn bè chế giễu, cuối cùng, khi lên đại học, hắn mới hạ quyết tâm giảm cân. Đó là quãng thời gian đầy thử thách và đau đớn, nhưng ít nhất, hắn đã gầy đi một chút, từ béo phì thành hơi béo.
Bất chợt, giọng nói dịu dàng của mẹ vang lên từ phía cửa:
"Bảo bối ơi, tỉnh chưa? Lên ăn dưa hấu đi con. Mẹ mới mua hôm nay, ngọt lắm!"
Cửa phòng khẽ mở, và người phụ nữ xinh đẹp bước vào. Cảnh Trực nhìn mẹ mình mà lòng chợt mềm lại.
Hắn thầm nghĩ: Thật ra, được trọng sinh cũng không tệ lắm. Mình có thể ở bên cha mẹ, báo đáp công ơn sinh thành.
Mẹ hắn, Thái Vũ Đình là một người phụ nữ tuyệt đẹp với gương mặt trái xoan, đôi mắt to, sống mũi cao, làn da trắng mịn, mang nét quyến rũ pha chút phong tình phương Tây. Còn hắn? Tiếc thay, hắn thừa hưởng toàn bộ đường nét của cha, chỉ duy nhất làn da trắng là giống mẹ.
Đăng bởi | mainguyen214 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |