Bình thường
Buổi tối, Cơ Đức nằm trên giường tay giơ mớ bài tập lên trước mặt hắn khẽ nở nụ cười:
Đóng bài tập này cũng không phải quá dễ đi . Hay nói đúng trình độ văn minh của cái thế giới này thấp hơn nguyên bản kiếp trước của ta một khoảng không ít.
Suy nghĩ trong đầu Cơ Đức cũng tiện tay vứt đóng bài tập sang một bên. Âm thanh sột soạt dưới nền đất ẩm thấp buổi đêm , tiếng gió thổi qua táng cây xào xạc, tiếng côn trùng kêu râm rang khắp màn đêm u tỉnh . Những âm thanh ấy trở nên sống động trong đầu Cơ Đức hơn bao giờ hết. Từ khi hoàn toàn dung hợp với cổ thân thể này tinh thầm cũng sự mẫn cảm của Cơ Đức trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết . Tất cả những biến đổi của cơ thể cùng những sự việc bất thường diễn ra xung quanh khiến Cơ Đức biết thế giới này cũng không đơn giản như mình đã nghĩ. Cơ Đức không ngừng suy nghĩ cũng không ngừng thả lỏng bản thân trong cảm giác vi diệu mà không biết bao nhiêu người thèm khát mà không có được.
Một đêm trôi qua , như bao ngày Cơ Đức vác lấy chiếc ba lô củ kĩ bước ra khỏi nhà chỉ là lần này nó mới được tính là bình thường với Cơ Đức.
Bước trên đường hắn nhìn xung quanh với đôi mắt sáng ngời hữu thần tràn đầy tò mò cùng ý muốn khám phá xung quanh. Từng căn nhà tranh vách lá siêu vẹo rách nát không ngừng lướt qua trước mắt Cơ Đức có dám hài tử không ngừng cười nói có đứa rất nhỏ đứa thì bằng tuổi Cơ Đức cũng không ít đứa lớn tuổi hơn . Bọn chúng nói cười không ngừng đùa giỡn với nhau không quan tâm đến một ánh mắt đang nhìn chúng từ xa tiếng người lớn nói chuyện rơm rã . Nhìn thấy tất cả Cơ Đức chợt nhận ra so với những gia đình này thì gia đình của mình thật sự tốt hơn rất nhiều chí ít hắn còn có thể đi học đến trường nơi hắn ở dù sao cũng tốt hơn mấy căn nhà này nhiều lắm , nơi hắn ở thật sự là một nơi rất nghèo :
So với bọn họ ta thật sự hạnh phúc hơn rất nhiều .
Cơ Đức thầm thuở dài trong lòng . Đi hồi lâu Cơ Đức hồi lâu Cơ Đức chợt cảm thấy vai phải có người khẽ trạm vào khẽ quay đầu nhìn lại . Trần Phong cùng Tử Quỳnh không biết từ khi nào đã đứng sau lưng hắn . Cả hai đều nở nụ cười rạng rỡ . Nhìn thấy vậy Cơ Đức cũng không ngạc nhiên dù sao đây cách xuất hiện của hai người này từ khi biết nhau chỉ là theo ký ức có được Cơ Đức cũng giậc mình khi không biết nhà của hai người bạn này ở đâu chủ yếu là nguyên chủ tính cách cũng hơi hướng nội nên cũng không tò mò về vấn đề này nghĩ vậy Cơ Đức cũng hơi tức người:
Hình như tính cách của mình trước đây à không bây giờ cũng vậy nó cũng hơi hướng nội thì phải .
Không chí ít ta có một chút bất cần cùng với một sự cố chấp.
Này này Cơ Đức cậu bị sao thế ?
Nhìn thấy bộ dạng đột nhiên thất thần của Cơ Đức trần phong ngạc nhiên hỏi :
À không ! Không có gì đâu .
Cơ khẽ gãi đầu cười cười trả lời:
Không có gì sao mặt cậu cứ đờ ra vậy ?
Trần Phong truy hỏi:
Thật sự là lúc này Cơ Đức cũng không biết nói gì khi rơi vào hoàn cảnh này bất chợt một tia sáng lóe lên trong đầu hắn nhìn về phía Tử Quỳnh :
Tại hôm nay cậu xinh quá nên tớ ......
Giọng Cơ Đức ngây ngô cùng một chút ấp úm .
Nghe thấy lời này sắc mặt Tử Quỳnh đổ hồng lên như quả táo chín giọng khẽ gắt :
Cơ Đức cậu đáng rét .
Nói rồi cuối đầu chạy một mạch . Nhìn thấy vậy Trần Phong cũng cười chạy theo nhưng lúc quay lại ánh mắt nhìn Cơ Đức nhiều mấy lần nhưng không nói gì . Nhìn thấy ánh mắt trong lòng Cơ Đức giật thóp :
Thần nhãi này ánh mắt đó là có ý gì ? Chẳng lẽ nó nhìn ra ý nghĩ thật của mình hoặt chỉ là trêu đùa mình. Thật sự thì ánh mắt nhìn Cơ Đức của Trần Phong khi ấy chỉ với thể dùng hai từ trăm trú đơn giản chỉ là trăm trú Cơ Đức không nhìn ra gì ngoài nó.
Đăng bởi | Vanhahaha |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 8 |