Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

nhẫn trữ vật

Tiểu thuyết gốc · 1447 chữ

Trong thư phòng tĩnh lặng của phủ, ánh sáng leo lét từ ngọn đèn dầu phủ lên không gian một lớp vàng nhạt, lặng lẽ soi rọi giữa màn đêm u tối, như tô thêm nét trầm mặc của bóng đêm. Ngoài cửa sổ, ánh trăng lẻ loi chiếu xuống, làm nổi bật bóng dáng cây cối đen tối. Cánh cửa khẽ mở ra, người mặc áo đen lặng lẽ bước vào, cúi đầu kính trọng dưới ánh sáng mờ ảo. Giọng nói trầm thấp của ông vang lên, vừa đều đặn vừa mang chút cảnh giác:

“Bẩm lão gia, thiếu gia đã trở về phủ an toàn. Tuy nhiên, trên đường về, hắn bị một nhóm người bám theo.”

Giang lão gia nhíu mày lạnh lùng, đôi mắt sắc bén ánh lên tia lo âu trong ánh đèn dầu, nhưng nhanh chóng được lý trí kiềm chế lại. Giọng ông cứng rắn và không để lộ cảm xúc: “Bọn nào? Chúng là hạng người gì?”

Người mặc áo đen không chút do dự báo cáo: “Là một đám tặc phỉ, chuyên cướp của giết người, hoặc làm một số việc bẩn thỉu ở xung quanh hắc thị.”

Ánh mắt Giang lão gia càng trở nên lạnh lùng và sâu thẳm dưới ánh đèn dầu. Hắn thừa hiểu, những kẻ như vậy là loại tàn ác nhất không chút kiêng dè mà luôn sẵn sàng xuống tay giết người để cướp đoạt bất cứ thứ gì có giá trị. Việc bọn chúng nhắm đến Tiểu Minh chỉ càng làm nặng nề lòng ông trong màn đêm tối tăm.

Trong sâu thẳm tâm trí, Giang lão gia nhớ về người vợ yêu thương nhất đời mình – người đã khó khăn sinh đứa con trai duy nhất và phải rời bỏ đời trước khi thấy Tiểu Minh trưởng thành. Sự mất mát ấy khiến tình yêu thương dành cho Tiểu Minh càng thêm sâu đậm, mỗi lần lo lắng cho con đều là một nỗi đau âm thầm.

“bọn hắn theo Tiểu Minh từ khi nào?” Giang lão gia hỏi, giọng vẫn giữ nét cứng rắn nhưng âm thanh vang vọng trong không gian yên lặng của thư phòng.

“Bẩm lão gia, bọn hắn đã bám theo từ khi thiếu gia xuất hiện tại chợ đen. Bọn chúng nhắm đến công tử vì nhận ra thiếu gia mới bước chân vào giang hồ, thiếu kinh nghiệm đối phó là con mồi vừa giàu có lại thiếu cảnh giác.”

Nghe đến đây, Giang lão gia chỉ để ánh mắt sắc lạnh che giấu sự lo lắng. Ông biết rõ Tiểu Minh còn thiếu kinh nghiệm và dễ trở thành mục tiêu, nhưng để đứa con trai mình bị đám côn đồ ngoài pháp luật nhắm đến khiến cơn giận trong lòng ông bùng lên như ngọn lửa âm ỉ giữa đêm đen. Trong khoảnh khắc ấy, những ký ức về người mẹ đã khuất ùa về, làm ông càng thêm quyết tâm bảo vệ Tiểu Minh.

“Ngươi đã xử lý sạch sẽ?”

Người mặc áo đen cúi đầu đáp: “Bẩm lão gia, thuộc hạ đã xử lý sạch sẽ. Không một kẻ nào sống sót.”

Giang lão gia khẽ gật đầu một cách trang nghiêm, giọng nói vẫn không hề mềm mại: “Tốt. Ngươi hãy tiếp tục bí mật bảo vệ Tiểu Minh. Vất vả cho ngươi rồi.”

“Là phận sự của thuộc hạ!”

Người mặc áo đen cúi đầu nhận lệnh rồi lặng lẽ lui ra, cánh cửa thư phòng khép lại trong im lặng của đêm khuya.

Giang lão gia ngồi yên, dáng vẻ trầm ổn và cứng rắn không hé lộ bất kỳ dấu hiệu nào của sự lo lắng. Tuy nhiên, trong lòng ông ngập tràn những suy tư và tình cảm yêu chiều dành cho Tiểu Minh. Nhớ lại người mẹ đã khuất, người đã hy sinh rất nhiều để sinh đứa con trai duy nhất, ông càng thêm quyết tâm không để con mình phải trải qua nỗi đau mất mát tương tự.

“Tiểu Minh...” Ông thầm gọi tên con, như một lời hứa không lời. “ta sẽ không để bất kỳ ai chạm vào ngươi. Dù phải trả giá bằng tất cả, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Trong ánh sáng nhạt nhòa của đèn dầu, bóng dáng Giang lão gia trông như một tảng đá vững chãi giữa cơn bão đêm. Ông đã quyết: dù thế giới bên ngoài có tàn nhẫn thế nào, Tiểu Minh vẫn sẽ được an toàn – dù phải đối đầu với cả thế giới, ông cũng sẽ không chùn bước.

Sáng Hôm Sau Ánh bình minh nhẹ nhàng len lỏi qua các tấm rèm cửa sổ, phủ lên không gian bên trong phủ một lớp ánh sáng vàng ấm áp. Tiếng chim hót líu lo bên ngoài tạo nên một khúc nhạc nền thanh bình cho một ngày mới. Trong phòng ngủ của Tiểu Minh, hắn vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, cảm nhận được sự thay đổi trong bản thân mình. Sự tự tin và năng lượng mới dâng lên khiến hắn cảm thấy hài lòng đối với cuộc sống này.

Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. "thưa thiếu gia, lão gia gọi ngài đến thư phòng," giọng nói vang lên từ bên ngoài cửa.

Tiểu Minh ngẩng mắt lên, nhìn thấy người hầu – là Tiểu Lý Tử "được rồi báo với phụ thân Ta sẽ đến ngay."

Tiểu Minh nhanh chóng thay y phục, đôi tay thuần thục buộc dây lưng, sau đó rửa mặt bằng nước trong chiếc chậu đồng mát lạnh.

Hai người cùng nhau đi xuống hành lang, qua những phòng rộng lớn được trang trí tinh tế. Khi đến thư phòng, Tiểu Minh dừng lại nhẹ nhàng lên tiếng:”phụ thân , ngài gọi con”

Giang lão gia đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn ra xa. Khi thấy Tiểu Minh bước vào, ông quay lại với một nụ cười nhẹ nhàng.

"Tiểu Minh, con đã tới," Giang lão gia nói, giọng trầm ấm

Giang lão gia mỉm cười, ông nhìn Tiểu Minh rồi hiện lên một chút kinh ngạc. vừa mới hôm qua tu vi của hắn còn phù phiếm nhưng hiện tại dột nhiên vững chắc. Mặc dù có công pháp chê lấp nhưng lão nhận ra ngay lập tức dù sao tu vi của lão không phải cạn.

Giang lão gia giấu được nụ cười hài lòng, thầm nghĩ “Ai cũng có những bí mật riêng của mình, nếu Tiểu Minh không nói thì mặc nó vậy.”

Giang phụ bảo:” Ta có một món đồ cho con."

Ông lấy ra một chiếc giới chỉ đưa nó cho Tiểu Minh. Tiểu Minh nhận lấy có vẻ nghi hoặc rồi đột nhiên nghĩ tới: “ chả lẽ đây là trữ vật giới chỉ trong truyền thuyết, chó má hệ thống còn không có chức năng không gian trữ vật”. Nhìn sang giang phụ với vẻ mặt mong đợi.

“ha ha! Đây đúng là trữ vật giới chỉ, tháng trước con không phải bảo có muốn một cái sao. Chỉ cần nhỏ máu nhận chủ sử dụng nội tức của bản thân để kích hoạt là con có thể mở nó ra." Giang phụ tiếp tục nói" Nó vừa được mang đến hôm qua trong đó có một ít ngân phiếu, hết hãy bảo ta".

Tiểu Minh gật đầu, lòng dâng trào cảm xúc vui sướng "Cảm ơn phụ thân. Con sẽ sử dụng số tiền này đúng đắn và không phụ lòng tin của ngài."

Giọng hệ thống đột nhiên vang lên :” hệ thống sẽ giúp túc chủ sử dụng nó hợp lý. Kiệt! Kiệt! Kiệt!.”

Giang Tiểu Minh bĩu môi: 'Ngươi đúng là kẻ mũi thính nhất thiên hạ, đến cẩu cam bái hạ phong.'

Hệ thống đáp lại không hề nao núng: 'Tiền là thứ duy nhất khiến ta hứng thú, Kiệt! Kiệt! Kiệt!'

Giang lão gia đột nhiên nói

“Tiểu minh à! Dạo này hãy cẩn thận một chút!”

“ Phụ thân yên tâm. Con sẽ chú ý!” mặc dù không hiểu lý do nhưng Giang Tiểu Minh vẫn đáp lại.” Nếu không có việc gì nữa con xin đi trước”

“đi thôi đi thôi!” giang phụ khoát tay.

Giang Tiểu Minh vừa bước ra cửa , giọng hệ thống lại vang lên: “đi thôi! Đi đổi bạc đi thôi!”

“ta đã biết! Ngươi trật tự di” Giang Tiểu Minh bước đi.

“thiếu gia , thiếu gia! Ngài đợi tiểu nhân với” Tiểu Lý Tử chạy theo nói tới.

Hai chủ tớ bước nhanh ra khỏi giang phủ.

Bạn đang đọc hệ thống ép ta làm đạo tặc sáng tác bởi NabiLucifer
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NabiLucifer
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.