Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc thị và con đường kiếm tiền

Tiểu thuyết gốc · 2260 chữ

Vùng ngoại ô hoang vắng cạnh thành Đại Hà là nơi ít người lui tới, hoang sơ và lạnh lẽo. Con đường dẫn vào đây gập ghềnh, hai bên là những mảnh đất trống và cỏ dại mọc thành cụm lớn. Những ngôi nhà tranh rải rác, xiêu vẹo, ánh đèn dầu yếu ớt le lói qua khung cửa sổ nứt nẻ.

Không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng côn trùng rả rích. Sự tĩnh lặng này ẩn chứa nguy hiểm mơ hồ, mỗi bước chân đều mang cảm giác như bị dõi theo.

Giang Tiểu Minh bước đi một mình theo lời chỉ dẫn của hộ vệ. Hắn cố gắng ghi nhớ từng chỉ dẫn, từng ngã rẽ dẫn vào vùng ngoại ô. Con đường đến hắc thị càng lúc càng tối và uốn lượn qua những ngóc ngách chật hẹp. Tiểu Minh kéo thấp mũ, giấu đi vẻ thiếu gia, đôi mắt không ngừng quan sát xung quanh.

Sau một canh giờ dò dẫm qua những ngõ nhỏ tối om, trước mắt hắn hiện ra khu hắc thị lờ mờ ánh sáng từ những ngọn đèn dầu treo tạm. Hắc thị ẩn mình giữa vùng ngoại ô hoang vắng, nơi mà Tiểu Minh đã nghe nhiều lời đồn đại về sự hỗn loạn và hiểm nguy. Hắn hít một hơi sâu, chuẩn bị tinh thần bước vào thế giới ngầm đầy cạm bẫy này.

Nằm sâu trong vùng ngoại ô này là hắc thị, một khu chợ đen tồn tại ngoài tầm kiểm soát của thành Đại Hà nhưng có hình bóng của một thế lực lớn đứng sau. Hắc thị ẩn mình giữa những ngõ ngách tối tăm, chỉ có vài ngọn đèn dầu le lói đủ để soi sáng con đường lát đá gồ ghề. Những gian hàng dựng tạm bợ, buôn bán hàng cấm, đồ trộm cắp, và vật phẩm huyền bí không rõ nguồn gốc. Dù có vẻ hỗn loạn, hắc thị vẫn duy trì một trật tự ngầm, nơi mọi người đều tuân theo những quy tắc bất thành văn. Tiếng rì rầm trao đổi, tiếng cười khẽ đầy mưu mô tạo nên bầu không khí hồi hộp và nguy hiểm, nơi mỗi giao dịch đều có thể đem lại cơ hội hoặc tai họa.

Khu chợ náo nhiệt và lộn xộn, với tiếng người la hét, mặc cả vang vọng khắp nơi. Các gian hàng bày biện lộn xộn, những món hàng lạ lùng được trưng ra mà chẳng cần che đậy. Người mua kẻ bán chen chúc, không ai thực sự tin tưởng ai, nhưng tất cả đều tìm kiếm thứ mà mình cần. Có người hét lên mời chào, có người thì thào trao đổi, những cuộc giao dịch diễn ra nhanh chóng và đầy sự ngờ vực. Hắc thị giống như một con thú hoang, lộn xộn nhưng lại sôi động, nơi mà mọi người đều phải tỉnh táo để không trở thành con mồi.

Giữa đám đông chen chúc, một gã đàn ông gầy gò, mặc bộ quần áo cũ nhàu nát, bước ra chắn trước mặt Giang Tiểu Minh. Gã nở một nụ cười nửa miệng, đôi mắt ti hí lấp lánh vẻ gian xảo: “Đại nhân, lần đầu đến đây hả? Có cần dẫn đường không? Chỉ vài lượng bạc thôi, ta sẽ đưa ngài đến nơi ngài muốn.”

Giang Tiểu Minh đánh giá gã đàn ông từ trên xuống dưới. Người này không cao lớn, thân hình khẳng khiu như một cây sậy trong gió, nhưng đôi mắt lại ánh lên sự tinh ranh của kẻ từng trải. “Ngươi quen thuộc với chợ này lắm sao?” Giang Tiểu Minh hỏi, cố giữ giọng điệu thờ ơ nhưng trong lòng không khỏi đề phòng.

Gã cu li cười khẩy, khoanh tay trước ngực: “Chà, đại nhân đùa chắc? Mỗi ngõ ngách ở đây ta đều thuộc nằm lòng. Chỉ cần là nơi này có, ta sẽ đưa ngài đến đúng chỗ.”

Trong lúc dẫn đường, gã cu li vừa đi vừa kể với giọng hào hứng pha chút cợt nhả: “Chợ đen này là nơi tập trung tất cả những thứ không thể buôn bán ngoài sáng. Ngài cần gì cũng có—vũ khí cấm, đan dược độc, đồ cổ, hay thậm chí là những thứ chẳng ai biết rõ công dụng. Nhưng mà, ở đây chẳng ai quan tâm đến luật lệ. Ai có bạc thì người đó làm chủ.”

Hắn hạ giọng, mắt liếc quanh như thể sợ ai đó nghe lỏm: “Mà chỗ này không phải lúc nào cũng yên bình đâu, đại nhân. Đôi khi chỉ cần ngài lơ là một chút là đã mất túi bạc... hoặc cái mạng.”

Con đường họ đi càng lúc càng tối. Dọc hai bên là những sạp hàng dựng tạm từ gỗ vụn và vải cũ. Những kẻ bán hàng là những người trên giang hồ, sống như múa trên mũi đao, đầy vẻ từng trải và hiểm nguy. Gương mặt của họ luôn ẩn sau lớp bóng tối, ánh mắt lấp lánh bí ẩn như che giấu những câu chuyện chưa kể. Có người cười nói, có người im lặng, nhưng trong mỗi hành động đều toát lên sự cảnh giác, như những con thú săn mồi luôn sẵn sàng tấn công. Những ánh mắt thoáng lướt qua Giang Tiểu Minh khiến hắn cảm nhận rõ sự nguy hiểm, như những lưỡi dao vô hình lướt ngang qua.

Các sạp bày bán đủ loại hàng hóa: những thanh kiếm gỉ sét cạnh những viên đan dược đựng trong lọ nứt vỡ; bên cạnh là những cuộn giấy da cũ, vẽ chi chít ký tự lạ lẫm. Tiếng mặc cả, tiếng chửi thề, tiếng cười hả hê xen lẫn nhau tạo nên một thứ âm thanh hỗn độn đến ngột ngạt.

Gã cu li quay đầu lại, nháy mắt: “Thấy không? Ở đây cái gì cũng có. Nhưng nếu không quen thuộc, rất dễ bị lừa đến trắng tay.”

Gã chỉ tay về phía một nhóm người tụ tập ở góc đường: “Thấy bọn kia không? Chúng chuyên nhắm vào những kẻ mới tới. Một khi lọt vào mắt chúng, dù ngài là ai cũng khó mà thoát thân.”

Giang Tiểu Minh khẽ rùng mình, tay siết chặt lớp áo khoác. Dù đã chuẩn bị tinh thần trước, hắn vẫn không khỏi cảm thấy chột dạ trước khung cảnh hỗn loạn trước mắt. “Mình phải cẩn thận...” Hắn tự nhủ, ép bản thân giữ bình tĩnh.

Gã cu li nhìn hắn, nhếch miệng cười: “Ngài yên tâm, không ai dám đụng đến ngài ở đây đâu. ít nhất là vậy.”

Giang Tiểu Minh hít sâu một hơi, rồi gật đầu: “Được, dẫn ta đi.”

Dưới màn đêm dày đặc, hắn theo bước gã cu li, tiến sâu hơn vào lòng chợ đen. Tiếng huyên náo, tiếng cười đùa và tiếng đe dọa vang lên từ khắp nơi, như một lời nhắc nhở rằng hắn đang bước vào một nơi không có đường lui.

“Không sao. Chỉ cần bán được mấy bản vũ kỹ này, ta sẽ có đủ bạc để quét thêm...” Giang Tiểu Minh nghĩ thầm, lòng tràn đầy quyết tâm.

Giữa đêm đen không trăng không sao, Giang Tiểu Minh rảo bước vào khu chợ đen với bộ áo khoác cũ sờn và chiếc mũ vải kéo thấp, tự tin rằng mình đã ngụy trang hoàn hảo. Nhưng, dáng đi có phần lén lút và ánh mắt không ngừng đảo quanh đã khiến vài người qua đường khẽ cười mỉa: "Tên này chắc là con nai tơ lần đầu xuống núi."

Sau khi loay hoay một hồi trong mê cung sạp hàng, cuối cùng hắn cũng tìm được góc khuất bày bán công pháp và vũ kỹ. Trước đó, hắn đã theo chân một gã dẫn đường gầy gò, đôi mắt láo liên như chuột, len lỏi qua những con hẻm chật chội và những sạp hàng chất đống.

"Đây rồi, công tử." Gã chỉ tay về phía góc chợ, nơi những cuộn giấy cũ kỹ chất đống trên một tấm vải bẩn. Lão già phía sau sạp nhíu mày nhìn họ, đôi mắt nhỏ sáng rực như đang dò xét từng kẻ qua đường.

Giang Tiểu Minh nhét vào tay gã dẫn đường năm lượng bạc. Gã cười khẩy, nhét nhanh số bạc vào tay áo rồi cúi đầu chào: "Chúc công tử gặp may." Rồi như một bóng ma, gã biến mất vào dòng người, để lại Giang Tiểu Minh đối diện với sạp hàng cũ kỹ và ánh mắt soi mói của lão già. Phía sau sạp là một lão già râu tóc bạc phơ, đôi mắt nhỏ ti hí nhưng sáng rực như đang dò xét từng kẻ qua đường.

“khách nhân cần gì? Công pháp tăng cường sinh lực hay vũ kỹ sát thủ? Cả hai đều có khuyến mãi, mua hai tặng một!” Lão già rao bán, giọng khàn khàn như chiếc loa bị rè.

Giang Tiểu Minh hắng giọng, cố giữ vẻ nghiêm túc. “Ta không đến để mua mà để bán.”

Lão già thoáng nhướn mày, đôi mắt sáng hơn một chút. “Ồ? khách nhân có gì đặc biệt muốn bán thế?”

Hắn rút từ áo trong ra một bản sao vũ kỹ, khẽ đặt lên mặt bàn như thể đây là báu vật. “Vũ kỹ Hoàng cấp, bản sao quý giá. Ta muốn hợp tác lâu dài.”

Lão già nhấc cuộn giấy lên, lật qua lật lại rồi bật cười như vừa nghe câu chuyện hài nhất trong ngày. “Vũ kỹ Hoàng cấp? khách nhân, ngài có biết cái chợ này bán gì không? Ở đây, thứ gì cũng có, đặc biệt là hàng lậu. Vũ kỹ Hoàng cấp? Ở đây bán rẻ như mớ rau ngoài chợ.”

Giang Tiểu Minh khựng lại. “Ở đây... cũng bán lậu vũ kỹ?”

Lão già nhún vai, tỏ vẻ thông cảm nhưng không giấu nổi nụ cười mỉa mai: “Ngài nghĩ mình đặc biệt à? Ở đây ai cũng bán lậu, mà hàng của ngài chẳng có gì mới mẻ.”

Hắn cắn môi, cảm giác như vừa nuốt phải một miếng đắng ngắt. “Vậy ra không thể hợp tác được?”

Lão già phẩy tay: “Ngài đến muộn rồi. Đường dây ở đây chật kín cả, không còn chỗ cho người ngoài.”

Thất vọng vì bị từ chối, Giang Tiểu Minh lủi ra khỏi góc chợ. Khi vừa quay lại con đường ban nãy, hắn gặp lại gã cu li gầy gò đang tựa lưng vào tường, nhếch miệng cười đầy ẩn ý: “Sao rồi, công tử? Hàng không bán được à?”

Giang Tiểu Minh trừng mắt: “Ngươi đoán đúng rồi đấy. Bọn chúng đã có sẵn hàng, không nhận thêm.”

Gã cu li nhún vai, vẻ mặt chẳng có gì bất ngờ: “Đã nói mà. Ở đây, ngài không nhanh tay thì chỉ có nước ngồi nhìn.” Rồi hắn hạ giọng, mắt thoáng chút lo lắng: “Nhưng... nếu công tử vẫn muốn bán, ta có thể giúp. Mẫu thân ta đang bệnh nặng, ta cần tiền gấp...”

Trong đầu Giang Tiểu Minh lóe lên một ý tưởng. “Tuyệt. Hắn cần tiền, mình có thể nắm đầu hắn, nếu hắn dám trốn mình không thiệt hại nhiều nhưng hắn thành công, ta sẽ có nguồn thu nhập vào.”

Hắn lôi từ túi ra một viên đan dược giả, nở nụ cười nhạt: “Đây là độc đan. Uống vào, nếu không có thuốc giải trong ba ngày, ngươi sẽ chết từ từ như cây khô héo.”

Gã cu li tái mặt, đôi mắt trợn trừng: “Công tử... cần gì phải làm như thế sao? Ta chỉ định bán giúp thôi mà!”

Giang Tiểu Minh nhún vai, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy uy hiếp: “Ta cần chắc chắn ngươi không giở trò.”

Gã cu li nuốt nước bọt, lưỡng lự một hồi rồi thở dài: “Thôi được. Dù chết ta cũng phải làm. Mẫu thân ta không thể đợi thêm...”

Nói rồi, gã nhắm mắt, nuốt viên đan dược vào bụng. Khuôn mặt nhăn lại, nhưng ngay sau đó, gã nhìn Giang Tiểu Minh với vẻ cương quyết: “Đưa hàng đây, ta sẽ bán cho ngài.”

Giang Tiểu Minh gật đầu, đưa cho gã những bản sao vũ kỹ: “Nhanh chóng tìm khách. Ta không có thời gian để lãng phí.”

Gã cu li nhét vội mấy bản sao vào áo, gật đầu: “Công tử yên tâm. Ta sẽ làm hết sức.”

Giang Tiểu Minh nhếch môi, nụ cười đầy toan tính: “Tốt. Nhớ, nếu ngươi dám giở trò... ba ngày sau ngươi sẽ thấy độc đan phát tác.”

Gã cu li khẽ rùng mình, thầm nghĩ: “Hy vọng mẫu thân ta khỏi bệnh trước khi mình biến thành cây khô...”

“2 ngày nữa ta sẽ đợi ngươi ở chỗ này” Giang Tiểu Minh quay đầu rời đi.

Dưới ánh đèn dầu lập lòe của chợ đen, hai bóng người lặng lẽ tách ra, mỗi người đi về một hướng. Gã cu li ôm chặt các bản sao vũ kỹ, còn Giang Tiểu Minh hòa vào dòng người đông đúc, lòng đầy toan tính.

“Chỉ cần bán được số này, ta sẽ có đủ bạc để tiếp tục quét. Khi đó, không gì có thể cản bước ta.”

Với bước chân tự tin và nụ cười nhạt, Giang Tiểu Minh biến mất vào màn đêm. “Đây mới chỉ là bắt đầu.”

Bạn đang đọc hệ thống ép ta làm đạo tặc sáng tác bởi NabiLucifer
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NabiLucifer
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.