Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chuẩn bị trước khi tiến về

Tiểu thuyết gốc · 1885 chữ

Bảng Trạng Thái

•Tên túc chủ: Giang Tiểu Minh

•Tư chất: Hoàng cấp trung phẩm (Chẳng hiểu sao không phải thiên tài)

•Tu vi: Đoán Thể Cửu Trọng (phù phiếm) (Cũng tạm ổn)

•Thọ nguyên: 80 năm (Sống được bao lâu đây?)

•Công pháp: Vạn Nguyên Tâm Quyết (Cũng tạm ổn)

•Vũ kỹ: Tự Bạo Quyền, Ẩn Tức Quyết (Nghe tên đã thấy đau)

•Vũ khí: Không có (Tay không đánh cả thiên hạ?)

•Vật phẩm: Đoán Thể Bát Trọng (tu vi) (Nghèo nàn quá)

•Tài sản: 17,100 lượng bạc (Sao ít thế này?)

“Sử dụng vật phẩm tu vi Đoán Thể Bát Trọng,” Giang Tiểu Minh hô lên trong lòng.

Ngay khi kích hoạt, một dòng nước ấm lan tỏa khắp cơ thể, len lỏi qua từng kinh mạch như đang tắm hơi trong suối khoáng thiên nhiên. Cảm giác nhẹ nhàng, thư thái đến mức hắn tưởng mình vừa tậu vé vào sân Spa thiên hạ. Cảm nhận từng tế bào trong cơ thể bừng tỉnh, sức mạnh dần dần tăng lên. Hít sâu, hắn nhẩm trong đầu: “Quét.”

Ting!

Lần Quét Thứ Nhất

1.Đoán Thể Lục Trọng (Phù phiếm) – 600 lượng

2.Liệt Phong Quyết (Hoàng cấp) – 300 lượng

“Đây rồi!” Hắn mỉm cười, như vừa tìm thấy viên ngọc giữa sa mạc, “Mua Đoán Thể Lục Trọng.”

Dòng nước ấm lại tràn ngập, làm cơ thể hắn thư thái hơn, nội tức dao động nhưng dần ổn định. Cảm nhận sức mạnh mới, hắn không khỏi hài lòng như vừa ăn no sau bữa tiệc dạ hội. “Tiện thể, mua luôn Liệt Phong Quyết.”

Quét:

1.Đoán Thể Thất Trọng (Phù phiếm) – 700 lượng

2.Địa Sát Quyền (Hoàng cấp) – 400 lượng

“Không thể bỏ lỡ cơ hội này, mua Đoán Thể Thất Trọng.” Tu vi dần mạnh mẽ, nội tức cuộn trào như sóng triều. Hắn cảm thấy như có thể đấm vỡ cả núi đá, hoặc ít nhất là đập tan một ly trà sữa.

“Địa Sát Quyền cũng không tồi, mua luôn.”

Quét:

1.Đoán Thể Bát Trọng (Phù phiếm) – 900 lượng

2.Thiên Phong Chưởng (Hoàng cấp) – 500 lượng

“Tiến thêm một bước nữa, mua Đoán Thể Bát Trọng.” Năng lượng lại trào dâng, hợp nhất các tầng tu vi trước như pha trộn trà sữa với trân châu. Hắn cảm nhận được khí lực vô biên.

“Thiên Phong Chưởng? Nghe cũng uy lực, mua.”

Quét:

1.Đoán Thể Cửu Trọng (Phù phiếm) – 1,000 lượng

2.Long Hổ Phá (Hoàng cấp) – 600 lượng

“Đỉnh cao của Đoán Thể, mua Đoán Thể Cửu Trọng.” Tu vi đạt đỉnh, dòng năng lượng bao phủ hắn như sấm động giữa trời quang. Hắn cảm thấy mình đã chạm đến giới hạn mới, như vừa mở khóa cấp độ cao trong vũ trụ game.

“Long Hổ Phá? Tuyệt kỹ này nhất định phải có.”

Ting!

1.Bách Biến Thân Pháp (Hoàng cấp) – 700 lượng

2.Đoán Thể Cửu Trọng (Phù phiếm) – 1,000 lượng

“Thân pháp linh hoạt sẽ giúp ích nhiều, mua hết.” Ting! Ting! Ting! Ting!

Bảng Trạng Thái Cập Nhật

•Tên túc chủ: Giang Tiểu Minh

•Tư chất: Hoàng cấp trung phẩm

•Tu vi: Đoán Thể Cửu Trọng (căn cơ có chút thành tựu)

•Thọ nguyên: 80 năm

•Công pháp: Vạn Nguyên Tâm Quyết

•Vũ kỹ: Tự Bạo Quyền, Ẩn Tức Quyết, Liệt Phong Quyết, Địa Sát Quyền, Thiên Phong Chưởng, Long Hổ Phá, Bách Biến Thân Pháp

•Vũ khí: Không có

•Vật phẩm: Không có

•Tài sản: 800 lượng bạc (Tiền bạc cạn kiệt rồi)

Giang Tiểu Minh nhìn vào túi tiền trống rỗng, lòng có chút chua xót như vừa ăn mất miếng bánh yêu thích. “Hết sạch rồi sao?” Hắn thở dài. Nhưng rồi nhìn lại sức mạnh hiện tại, hắn mỉm cười tự tin như vừa nhận được mã giảm giá 50% cho cả cửa hàng. “Không sao, với tu vi này, kiếm tiền sẽ dễ hơn thôi.”

Hắn sao chép từng quyển: Liệt Phong Quyết, Địa Sát Quyền, Thiên Phong Chưởng, Long Hổ Phá, và Bách Biến Thân Pháp. “Miễn là hàng tốt, hắc thị sẽ trả giá cao.”

Giang Tiểu Minh cất những quyển vũ kỹ đã sao chép vào túi vải, ánh mắt lóe lên tia toan tính như đang lên kế hoạch tấn công báu vật trong phim hành động. “Hắc thị... nơi mà mọi thứ đều có giá của nó,” hắn thì thầm. “Ta cần tìm hiểu về hắc thị trước.”

Hắn nhận ra rằng, mặc dù đã nghe qua về hắc thị, nhưng thực tế hắn không biết nó ở đâu và hoạt động như thế nào. “Mình không thể mạo hiểm đi vào nơi nguy hiểm mà không có chút thông tin nào,” hắn nghĩ thầm. “Phải tìm hiểu kỹ trước đã.

Dưới ánh trăng non tỏa lửa, Giang Tiểu Minh lặng lẽ lướt qua những hành lang yên tĩnh, hướng về tiểu viện phía sau nơi các hộ vệ thường nghỉ ngơi. Khu tiểu viện giản dị mà thanh tịnh, đèn lồng treo cao tỏa ra ánh sáng dịu dàng, làm nổi bật những hoa văn tinh xảo trên cột trụ gỗ. Tiếng gió đêm khẽ lay động tán lá, tạo nên âm thanh thì thầm như những câu chuyện xưa cũ.

Tại sân nhỏ, ba hộ vệ trung thành của nhà họ Giang đang quây quần bên bàn trà đơn sơ. Lão Lý, ngồi giữa, dáng vẻ trầm mặc, ánh mắt thâm sâu chứa đựng bao kinh nghiệm giang hồ. Năm xưa, thuộc hạ từng được Giang lão gia cứu mạng trong lúc hiểm nguy, từ đó nguyện tận tâm phò tá gia tộc họ Giang suốt đời.

Bên cạnh lão là A Phúc, thân hình cao lớn, ít nói nhưng trung thành tuyệt đối, và Tiểu Trương, nhanh nhẹn, luôn hăng hái và tò mò. Là cấp trên của hai thuộc hạ, Lão Lý luôn thể hiện sự điềm tĩnh và quyết đoán trong mọi tình huống.

Thấy bóng dáng Giang Tiểu Minh tiến vào, cả ba lập tức đứng dậy, cung kính hành lễ.

"Thiếu gia, đêm khuya người đến đây có điều chi chỉ giáo?" Lão Lý cất giọng trầm ấm, ánh mắt quan sát kỹ từng biểu hiện của thiếu gia.

Giang Tiểu Minh nhẹ nhàng phất tay, mỉm cười: "Các vị không cần đa lễ. Ta có chút việc muốn thỉnh giáo."

Người tiến lại gần, ngồi xuống đối diện Lão Lý, hạ giọng như muốn giữ bí mật: "Các vị có biết gì về hắc thị trong thành không?"

Vừa nghe đến hai chữ "hắc thị", sắc mặt ba người khẽ biến. Tiểu Trương và A Phúc liếc nhìn nhau, còn Lão Lý thì nhíu mày suy tư.

"Hắc thị?" Lão Lý chậm rãi nói, giọng đầy thận trọng như đang cân nhắc từng lời: "Thiếu gia, nơi đó là chốn hiểm nguy, tụ tập đủ loại người giang hồ bất hảo. Người hỏi về hắc thị để làm gì?"

Tiểu Trương không kiềm được tò mò, mắt sáng rực: "Thiếu gia muốn mua bán vật gì đặc biệt ở đó sao? Hay có chuyện gì cần đến hắc thị?"

A Phúc tiến lên một bước, giọng kiên định như sắt đá: "Nếu thiếu gia định đến nơi đó, xin hãy để chúng thuộc hạ theo bảo vệ."

Giang Tiểu Minh khẽ lắc đầu, cười nhẹ như muốn xua tan lo lắng của họ: "Ta chỉ nghe nói nơi đó có nhiều thứ lạ, muốn đi xem cho biết. Không cần phiền các vị."

Nhưng ánh mắt sắc bén của Lão Lý dường như nhìn thấu tâm tư thiếu gia: "Thiếu gia, nếu đã quyết định, xin hãy cẩn trọng. Để chúng thuộc hạ đi cùng bảo vệ người."

A Phúc nghiêm giọng: "Đúng vậy, thiếu gia. Nơi đó nguy hiểm trùng trùng, chúng tôi không thể để người một mình mạo hiểm."

Tiểu Trương cũng nói thêm, giọng đầy lo lắng: "Thiếu gia mà xảy ra chuyện, chúng tôi biết ăn nói thế nào với lão gia."

Giang Tiểu Minh khoát tay từ chối, nụ cười vẫn giữ vững vẻ tự tin: "Không cần phiền phức như vậy. Ta chỉ đi dạo một chút, sẽ nhanh chóng quay về."

Lão Lý trầm giọng, ánh mắt nghiêm nghị như muốn khuyên bảo sâu sắc: "Thiếu gia, tiền tài có thể mất rồi kiếm lại, nhưng tính mạng chỉ có một. Xin người suy nghĩ kỹ."

Giang Tiểu Minh đứng dậy, mỉm cười như tỏa sáng dưới trăng: "Ta hiểu rồi. Các vị nghỉ ngơi đi, không cần tiễn."

Nói rồi, Giang Tiểu Minh quay người rời khỏi tiểu viện, bóng lưng dần khuất trong màn đêm tĩnh mịch. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt trầm tư của Lão Lý, lão nhìn theo một lúc lâu, rồi khẽ thở dài.

"Đêm nay trời thật lạnh," Lão Lý nhẹ nhàng nói, ánh mắt hướng về phía chính viện.

A Phúc và Tiểu Trương nhìn nhau, không hiểu ý tứ của lão. “Lý lão, ngài có muốn thêm áo không? Để thuộc hạ đi lấy," A Phúc hỏi thăm.

"Không cần đâu," Lão Lý mỉm cười mơ hồ, giọng trầm tựa như muốn che giấu nỗi lo: "Ta có chút việc cần làm. Các ngươi nghỉ ngơi trước đi."

Nói rồi, lão chậm rãi bước đi, hướng về con đường dẫn tới chính viện. Bóng dáng lão hòa vào màn đêm, bước chân nhẹ nhàng mà kiên định.

Lão Lý lặng lẽ tiến về phía chính viện, từng bước chân như mang theo nỗi lo lắng không nói thành lời. Dưới ánh trăng, bóng lão trải dài trên con đường lát đá, hòa quyện cùng bóng cây tạo nên hình ảnh mờ ảo. Tiếng gió thổi qua tán lá, như thì thầm những bí mật của đêm.

Chẳng mấy chốc, lão đã đứng trước cửa phòng của Giang lão gia. Ánh đèn hắt ra từ khe cửa, cho thấy lão gia vẫn còn thức. Lão Lý do dự một chút, rồi khẽ gõ cửa.

Bên trong vọng ra giọng nói trầm ổn: "Ai đó?"

"Là thuộc hạ, Lão Lý, thưa lão gia."

"Có chuyện gì sao? Vào đi."

Cánh cửa mở ra, Lão Lý bước vào, cúi đầu chào. Ánh mắt lão thoáng qua vẻ lo lắng, nhưng nhanh chóng che giấu. "Thưa lão gia, đêm nay trời lạnh, thuộc hạ lo lắng sức khỏe của người."

Giang lão gia mỉm cười, ánh mắt đầy nhân hậu: "Không sao, ta vẫn khỏe. Ngươi có điều gì muốn nói phải không?"

Lão Lý chần chừ giây lát, rồi đáp: "Chỉ là một số chuyện nhỏ trong phủ, không đáng bận tâm. Nếu không còn gì, thuộc hạ xin phép lui ra."

Giang lão gia gật đầu nhẹ nhàng: "Được rồi, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Lão Lý cúi chào rồi lui ra, đóng cửa lại. Ánh mắt lão trầm tư, dường như mang theo nhiều suy nghĩ. Lão biết rằng Giang lão gia đã hiểu ý mình, và hy vọng rằng mọi chuyện sẽ được sắp xếp ổn thỏa.

Bạn đang đọc hệ thống ép ta làm đạo tặc sáng tác bởi NabiLucifer
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NabiLucifer
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.