Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

thanh vân lâu

Tiểu thuyết gốc · 1346 chữ

Giang Tiểu Minh bước chậm rãi trên con phố đã đặt chân đến Thanh Vân lâu. Thanh Vân Lâu là kỹ viện xa hoa nhất Đại Hà thành, nằm giữa khu phố sầm uất. Tòa lâu ba tầng này nguy nga với kiến trúc tinh xảo, mái ngói xanh uốn lượn, lụa đỏ treo khắp nơi, tạo nên vẻ đẹp vừa lộng lẫy vừa bí ẩn. Không gian bên trong rộng lớn, đại sảnh trang trí bằng những bức tranh thủy mặc và đèn lồng rực rỡ, mùi trầm hương thoang thoảng tạo cảm giác thư thái.

Các cô nương của Thanh Vân Lâu không chỉ có nhan sắc khuynh thành mà còn tài hoa hơn người, giỏi cầm kỳ thi họa và ứng xử khéo léo, khiến khách nhân say mê. Nụ cười dịu dàng hay ánh mắt e ấp của họ không chỉ là biểu hiện của vẻ đẹp mà còn mang ẩn ý sâu xa, khó lường.

Tầng hai và ba của Thanh Vân Lâu dành cho những khách nhân đặc biệt, nơi những câu chuyện không chỉ là về hoa nguyệt mà còn ẩn chứa các toan tính ngầm. Thanh Vân Lâu, với vẻ đẹp hào nhoáng, là chốn vừa để hưởng lạc vừa là điểm giao thoa của nhiều mục đích bí ẩn mà chỉ người trong giang hồ mới hiểu rõ. Trước cửa Thanh Vân Lâu, vài cô nương xinh đẹp trong bộ váy áo lụa là, phấn son rực rỡ đứng chào đón khách. Những nụ cười duyên dáng, ánh mắt như ẩn như hiện của họ khiến bất kỳ ai đi qua cũng khó lòng không ngoái lại nhìn. Những tiếng cười giòn tan, những câu nói mời chào nhẹ nhàng làm cho không khí nơi đây luôn nhộn nhịp, rộn rã.

Bên cạnh các cô nương, tú bà của Thanh Vân Lâu – một người phụ nữ tuổi trung niên với bộ trang phục lộng lẫy, mái tóc búi cao cài đầy trâm ngọc, đôi mắt sắc sảo luôn tỏa ra vẻ tinh tường và mê tiền. Bà ta luôn biết cách nhận ra ai là kẻ có tiền, ai là khách đáng để "chăm sóc đặc biệt", và không ngần ngại dùng mọi lời lẽ đường mật để thuyết phục khách nhân bước vào trong. Đối với tú bà, mỗi vị khách đều là một túi tiền di động, và ánh mắt bà ta luôn sáng lên khi nhìn thấy ai đó giàu có xuất hiện. Với sự dẫn dắt khéo léo, tú bà mê tiền và các cô nương duyên dáng trước cửa Thanh Vân Lâu chính là màn chào đầu đầy quyến rũ, khiến khách nhân không thể không đặt chân vào thế giới xa hoa bên trong.

Giang Tiểu Minh bước chậm rãi vào Thanh Vân Lâu, ánh mắt lướt qua không gian xa hoa mà đầu óc không ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Tú bà từ xa trông thấy hắn, trên mặt thoáng hiện nét không tự nhiên, đôi mắt sắc bén ánh lên chút cảnh giác. Bà ta nhanh chóng giấu đi biểu cảm ấy, thay vào đó nở nụ cười đầy mê hoặc:

“Ôi chao! Đây chẳng phải là Giang công tử sao? Hôm nay lại ghé thăm Thanh Vân Lâu chúng ta, thật là phúc phần cho tiểu điếm!”

Nhưng Giang Tiểu Minh chỉ khẽ nhếch môi, không đáp lại mà bước thẳng vào trong, ánh mắt hắn thoáng nghi hoặc khi phát hiện ra vẻ thất thố hiếm hoi trên gương mặt tú bà.

Bước vào tầng một, hắn bắt gặp Lý Bàn Tử đang ngồi giữa một nhóm cô nương, tay cầm chén rượu, miệng liên tục nói những lời tán tỉnh đầy khoa trương. Điều khiến Tiểu Minh ngạc nhiên là, qua một thoáng cảm nhận, hắn phát hiện Lý Bàn Tử cũng sở hữu tu vi đã thế chỉ hơi kém hắn một chút. Không chỉ có Lý Bàn Tử, ngay cả những kẻ như Lưu Nhân Đức và Triệu Chính Nghĩa – những người hắn từng coi là hồ bằng cẩu hữu – cũng có tu vi, đã là đoán thể cửu trọng, phải biết rằng năm nay bọn hắn kẻ lớn nhất là hắn và lý bàn tử cũng chỉ mới 18 tuổi.

“Lẽ nào… chỉ mỗi ta là hoàn khố thực sự?” Giang Tiểu Minh cười khổ trong lòng, tự chế giễu bản thân.

Bỗng nhiên, âm nhạc thoáng một trận, tú bà xuất hiện ở trên vũ đài.

Xin chào đón hoa khôi của chúng ta , đông phương như yên cô nương.

Giữa tiếng nhạc réo rắt và những tiếng hô hào chào đón, cái tên Đông Phương Như Yên lan tỏa khắp Thanh Vân Lâu như một ngọn lửa rực sáng giữa đêm đông.

Nàng bước xuống từ tầng hai, mỗi bước đi nhẹ nhàng như sóng lụa, tựa mây trôi là đà trên mặt nước. Bộ y phục bằng lụa mỏng màu trắng bạc pha lam, thêu hoa văn tinh xảo như cánh hoa lê lả tả rơi trong sương sớm, càng tôn thêm nét thanh tao và cao quý. Làn da nàng mịn màng như bạch ngọc, ánh lên dưới ánh đèn lồng đỏ khiến nàng tựa như một đóa hoa tinh khôi nở rộ giữa mùa giá lạnh.

Đám khách nhân như bị cuốn vào cơn mê, ánh mắt không ngừng dõi theo từng cử động của nàng. Cả không gian vốn ồn ào bỗng chốc lắng đọng, chỉ còn lại tiếng thở khẽ và những ánh mắt si mê đắm đuối. Một vài kẻ đã lỡ tay làm đổ chén rượu nhưng chẳng hề bận tâm, chỉ vội lau đi mà mắt vẫn dán chặt vào nàng.

"Chư vị công tử, hoan nghênh đại giá." Giọng nói của Đông Phương Như Yên vang lên như tiếng gió xuân thoảng qua, dịu dàng nhưng ẩn chứa ma lực, khiến người nghe như bị cuốn vào một thế giới khác.

Đôi mắt của nàng đen láy như hồ nước sâu không đáy, ẩn chứa một nỗi buồn mơ hồ tựa như từng trải qua hàng vạn biến cố của thế gian. Chỉ cần một ánh nhìn thoáng qua, cũng đủ khiến trái tim người đối diện loạn nhịp, như thể trong đôi mắt ấy đang chất chứa một câu chuyện dài mà chẳng ai có thể hiểu trọn.

“Thật đẹp a! Thật xinh đẹp!”

“Hôm nay không biết vị nào khách quan may mắn, có thể trở thành nàng khách quý đâu?

. Khi ánh mắt Đông Phương Như Yên lướt qua Giang Tiểu Minh giữa đám người, một tia kinh ngạc thoáng hiện lên Nhưng chỉ trong một chớp mắt, nàng đã nhanh chóng thu lại biểu cảm ấy, đôi môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt như không có chuyện gì xảy ra, chiếc quạt lụa trong tay nhẹ nhàng khép lại.

Lưu Nhân Đức lập tức nhận ra sự xuất hiện của Giang Tiểu Minh. Hắn nâng chén rượu, nhếch môi cười lạnh:

"Thế nào? Giang Tiểu Minh, hôm nay chơi tiếp không? Hay ngươi lại sợ phải uống thêm vài đàn rượu nữa?"

Ánh mắt Lưu Nhân Đức lóe lên chút giễu cợt, khiến mấy tên xung quanh bật cười. Hắn đang ám chỉ chuyện cá cược đêm trước, khi hai người tranh giành Đông Phương Như Yên.

Lý bàn tử thấy ngươi có vẻ không nhớ nhắc lại đêm ấy, hai người đã đặt cược với nhau: Ai tặng được một món quà khiến Đông Phương Như Yên hài lòng trở thành nàng khách quý sẽ là người chiến thắng , và kẻ thua cuộc phải uống ba đàn rượu.

Khi đó 2000 lượng của hắn đã thua một bức tranh của Lưu Nhân Đức, thế là hắn uống liền 3 đàn rượu. Sau đó, nguyên chủ trở về và hắn đến thế giới này.

“Không chơi không chơi, nay ta chỉ nhìn xem thôi.” Giang Tiểu Minh nói và ngồi xuống chung với Lý Bàn Tử.

Bạn đang đọc hệ thống ép ta làm đạo tặc sáng tác bởi NabiLucifer
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NabiLucifer
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.