Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

âm mưu

Tiểu thuyết gốc · 753 chữ

Giang Tiểu Minh tựa người vào lan can, đôi mắt lười nhác quan sát khung cảnh xa hoa nơi Thanh Vân Lâu. Hắn thấy rõ cái gọi là "hưởng lạc" của những quý tộc giàu có trong xã hội phong kiến Trung Quốc. Cảnh tượng xung quanh đầy sắc màu rực rỡ: đèn lồng đỏ thắm, những bộ áo dài lụa tinh tế phấp phới theo từng bước chân kiều mị, hương thơm vấn vương khắp nơi như mê hoặc lòng người. Các nương nữ nở nụ cười dịu dàng, tiếng đàn tranh réo rắt, và chén rượu không bao giờ cạn khiến nơi đây trở thành thiên đường cho những ai có tiền và quyền lực.

Nhưng với Giang Tiểu Minh, thiên đường này chỉ là một tấm màn che giấu bản chất tàn khốc của xã hội phong kiến. Ở nơi mà niềm vui của người giàu có đồng nghĩa với nỗi khổ của người nghèo, mỗi nụ cười đều có giá, và mỗi giọt nước mắt đều vô nghĩa. Hắn nhún vai, không buồn bận tâm đến những niềm vui phù phiếm này, chỉ đứng nhìn cảnh vật với vẻ thờ ơ, giữ trong lòng cảm giác xa cách với mọi thứ.

Góc bên kia phòng, Lý Bàn Tử đang cười đùa thỏa thuê, tay ôm phải ấp trái hai nương nữ xinh đẹp. Tiếng cười của hắn vang lên sảng khoái, như thể đời này không còn điều gì đáng lo lắng ngoài rượu ngon và mỹ nữ. Với Lý Bàn Tử, những nương nữ này chẳng khác gì đồ chơi, và hắn thoải mái tận hưởng mọi khoảnh khắc mà không chút suy nghĩ.

Triệu Chính Nghĩa vẫn im lặng ngồi một góc, chỉ lặng lẽ nâng chén rượu nhấp từng ngụm nhỏ. Đôi mắt sắc lạnh của hắn bám theo mỗi động tác của Lưu Nhân Đức, ánh nhìn nghiền ngẫm như đang suy tính điều gì. Khi thấy Lưu Nhân Đức sải bước về phòng của Đông Phương Như Yên, Triệu Chính Nghĩa nhíu mày, nhưng không nói một lời.

Lưu Nhân Đức quay đầu lại, ánh mắt đầy giễu cợt nhìn về phía Giang Tiểu Minh. Hắn nhếch miệng cười ha hả, lời nói mang theo sự khiêu khích:

“Ha ha! Các huynh đệ,ta đi trước?”

Giang Tiểu Minh chỉ nhếch môi, không buồn đáp lại. Thái độ bình thản của hắn khiến Lưu Nhân Đức càng thêm bực bội, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục vẻ mặt ngạo mạn, quay người bước vào phòng của Đông Phương Như Yên.

Ánh trăng mờ ảo chiếu qua tấm rèm lụa, phủ lên căn phòng một sắc bạc lạnh lẽo. Đông Phương Như Yên ngồi tựa vào ghế, đôi mắt sâu thẳm, lạnh như hồ nước mùa đông. Nàng lặng lẽ nhìn Lưu Nhân Đức đang đứng trước mặt, trong ánh mắt lộ rõ vẻ trách móc.

“Ngươi vô dụng đến vậy sao?” Nàng cất giọng, âm điệu mềm mại nhưng lạnh như dao cắt. “Chỉ một tên Giang Tiểu Minh mà cũng không giải quyết được. Ngươi đã hứa sẽ giải quyết hắn gọn ghẽ, vậy mà hắn vẫn ung dung bước vào đây.”

Lưu Nhân Đức nhún vai, vẻ mặt tỏ ra bất cần. “Người ta phái đi đánh lén đã xác định hắn đã chết, nhưng không hiểu vì sao hắn còn sống ở đây, thật tà môn.”

Đông Phương Như Yên lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt nàng khép lại, tựa như che giấu cảm xúc trong lòng. “Ngươi nên nhớ,” nàng nói chậm rãi, “nếu để hắn sống thêm một ngày, kế hoạch của chúng ta sẽ kéo dài thêm 1 ngày.”

Lưu Nhân Đức thoáng chút bất mãn, nhưng hắn không cãi lại. Hắn đứng dậy, cúi đầu rồi quay người bước ra ngoài, để lại Đông Phương Như Yên một mình trong căn phòng tĩnh lặng. Ánh mắt nàng dõi theo vầng trăng ngoài cửa sổ, lạnh lùng như đang suy tính những bước đi tiếp theo.

“ Tiểu thư, thuộc hạ có việc bẩm báo” một tiếng nói bất ngờ vang lên trong phòng của Đông Phương Như Yên. “ Thuộc hạ nhận được tin báo từ tả phó hương chủ đại nhân, ngày mai Giang Tiểu Minh sẽ xuất hiện ở hắc thị.”

“ Ta biết rồi.” Đông Phương Như Yên trả lời.

“ Thuộc hạ xin cáo lui.”

“ Ngày mai sẽ là ngày chết của ngươi Giang Tiểu Minh à”. Đông Phương Như Yên khẽ nói.

Bạn đang đọc hệ thống ép ta làm đạo tặc sáng tác bởi NabiLucifer
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NabiLucifer
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.