Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chặn giết

Tiểu thuyết gốc · 2011 chữ

Giữa màn đêm tĩnh mịch, Giang Tiểu Minh khoác lên mình bộ dạ hành, lặng lẽ rời khỏi Giang phủ. Hắn nhanh chóng men theo những con mòn nhỏ để đến Hắc Thị. Lần này muốn kiểm tra thử xem con đường kiếm tiền của mình phải chăng thuận lợi. Sau nửa canh giờ, Hắc thị đã gần ngay trước mắt, hắn băn khoăn thử xem liệu tên Tiểu hắc tử đó có giữ lời hứa.

Tại quán trà đổ nát, nơi hắn và Tiểu Hắc Tử đã hẹn trước, Giang Tiểu Minh bước vào và ngay lập tức thấy gã cùng hai tên đồng bọn đã ngồi sẵn. Vừa thấy hắn, Tiểu Hắc Tử đứng bật dậy, cúi đầu cười cầu tài:

"Đại nhân, đây là 4.300 lượng từ lần giao dịch trước. Ngài kiểm tra xem có đủ không."

Giang Tiểu Minh lướt qua đống ngân phiếu và bạc, ngón tay thoăn thoắt kiểm tra từng tờ. Sau khi đảm bảo không có thiếu sót, hắn gật đầu:

"Không thiếu. Các ngươi làm tốt lắm."

Rồi Giang Tiểu Minh lấy ra 300 lượng bạc đưa cho hắn; “ ngươi làm rất tốt, đây là thù lao của ngươi, ta sẽ tiếp tục cung cấp hàng cho ngươi và mấy ngày sau ta sẽ lại đến.”

Nói rồi Giang Tiểu Minh không quên lấy viên thuốc giả từ nhẫn trữ vật đã chuẩn bị từ trước ý bảo đây là giải dược.

Tiểu Hắc Tử xoa tay, mặt tươi cười nhưng không giấu được chút lo lắng. Trước khi gã kịp nói thêm điều gì, Giang Tiểu Minh đã khoanh tay, giọng trầm xuống:

"Ta có chuyện muốn hỏi. Mấy ngày trước, tiền hàng của Giang gia bị cướp. Ngươi nghe được gì không?"

Tiểu Hắc Tử hơi khựng lại, ánh mắt gã thoáng lộ vẻ bất an. Gã biết rằng vụ này không đơn giản, nhưng cũng hiểu rõ cái mạng của mình đang nằm trong tay của Giang Tiểu Minh không thể không nói hết những gì hắn biết. Gã hạ giọng, dè dặt nói:

"Đại nhân, ta chỉ nghe được vài lời đồn. Dạo này Ma Giáo đang hoạt động mạnh, nhắm vào các gia tộc lớn. Vụ cướp đó... có thể là do bọn chúng ra tay. Nhưng ta không dám chắc."

Giang Tiểu Minh nheo mắt, giọng lạnh lùng:

"Chỉ có thế thôi sao?"

Tiểu Hắc Tử nuốt khan, mặt gã tái đi vì lo sợ:

"Đại nhân... bọn ta chỉ là kẻ buôn bán nhỏ. Những chuyện lớn như vậy, nếu có tin tức chính xác, cũng không đến lượt ta biết." Gã ngừng lại một chút rồi bổ sung: "Nhưng... nếu đại nhân cần thêm manh mối, có thể đến chỗ Lão Tam ở Hắc Thị. Gã này đôi khi có vài thông tin từ người của Ma Giáo."

Giang Tiểu Minh trầm ngâm. Tiểu Hắc Tử rõ ràng không biết nhiều, nhưng manh mối về Lão Tam có thể hữu dụng. Hắn gật đầu, giọng lạnh nhạt:

"Tốt. Nếu ngươi có thêm tin gì, báo ngay cho ta."

Tiểu Hắc Tử cúi đầu:

"Vâng, vâng, đại nhân. Có tin gì mới, ta sẽ báo ngay."

Giang Tiểu Minh cất ngân phiếu vào tay áo, đứng dậy rời khỏi quán trà. Trên đường về, hắn suy tính về những gì vừa nghe. Manh mối chưa đủ rõ ràng, nhưng nếu Ma Giáo thực sự nhắm vào Giang gia, hắn phải nhanh chóng hành động. Nguy cơ đang gần đến, hắn phải cố gắng nâng cao thực lực một cách nhanh nhất, và đồng nghĩa với việc là kiếm ngân lượng.

Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo giữa màn đêm.

"Ma Giáo muốn nhắm vào Giang gia? Được thôi. Nhưng ta sẽ không để chúng muốn làm gì thì làm."

Màn đêm buông xuống, nhấn chìm con đường vắng vẻ trong một lớp bóng tối mờ mịt. Gió lùa qua những tán lá, tạo ra âm thanh xào xạc như những tiếng thì thầm u ám. Giang Tiểu Minh vội vã bước nhanh về hướng Giang phủ, đôi mắt cảnh giác đảo quanh từng góc khuất. Trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác bất an, như thể có thứ gì đó nguy hiểm đang rình rập. Dù đã trải qua nhiều chuyện trong kiếp này và kiếp trước, nhưng hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi trước điều không biết đang chờ đợi phía trước.

Chẳng mấy chốc, từ trong bóng tối dày đặc trước mặt, hai bóng người chợt xuất hiện, chắn ngang con đường hẹp.

Kẻ đứng trước, thân hình cao gầy, khuôn mặt xương xẩu với đôi mắt lóe lên ánh tà ác, nở một nụ cười nham hiểm:

"Tiểu thiếu gia của Giang gia? Ngươi đi đâu mà vội vàng thế."

Tên còn lại, dáng người lực lưỡng như một con mãnh thú, hừ lạnh đầy sát ý:

"Không cần dài dòng. Giết chết hắn, để thực hiện kế hoạch tiếp theo."

Lời nói của chúng như những lưỡi dao sắc bén cắt vào không khí lạnh giá. Giang Tiểu Minh giật mình, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Hắn lập tức cảm nhận được khí tức của hai kẻ trước mặt. Một kẻ là Hậu Thiên Lục Trọng, tên còn lại mạnh hơn, Hậu Thiên Bát Trọng. Tuy nhiên, hắn phát hiện điều gì đó bất thường – tu vi của chúng không ổn định, rõ ràng là giả tạo, có lẽ dùng dược vật hoặc bí pháp để tạm thời gia tăng thực lực. Nhưng dù sao đi nữa, chúng vẫn mạnh hơn hắn rất nhiều.

Mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng. Giang Tiểu Minh lùi lại vài bước, cố giữ bình tĩnh trong khi đầu óc không ngừng tính toán đường thoát thân. Trước mặt là hai cao thủ, mà hắn – một kẻ chỉ có tu vi Hậu Thiên Nhất Trọng yếu ớt – lại chẳng có sức đối kháng.

Ngay lúc Giang Tiểu Minh định quay người bỏ chạy, một giọng nói vang lên từ phía sau lưng hắn, trầm tĩnh nhưng đầy uy lực:

"Thiếu gia, chạy đi! Ở đây đã có ta lo."

Giang Tiểu Minh quay phắt lại, bắt gặp hình bóng quen thuộc của Giang Nhất. Trên gương mặt cương nghị của hắn không có lấy một tia do dự. Trong tích tắc, Giang Nhất lao tới, đứng chắn trước mặt hai tên thích khách.

"Giang thúc phụ!" Giang Tiểu Minh gọi lớn, giọng hắn pha lẫn sự kinh ngạc và lo lắng.

"Chạy mau!" Giang Nhất quát lớn, rồi không đợi thêm giây nào, tung một quyền mạnh mẽ vào tên Hậu Thiên Bát Trọng, khiến đối thủ loạng choạng lùi lại. Hai bên nhanh chóng giao đấu, tiếng quyền cước va chạm vang lên dữ dội giữa con đường núi nhỏ hẹp.

Rừng núi thâm u, tiếng gió hú xuyên qua những tán cây như tiếng vọng của linh hồn lạc lối. Ánh trăng mờ nhạt vắt qua các ngọn cây, trải xuống mặt đất những vệt sáng tối đan xen, như một tấm lưới chực chờ giăng bẫy. Giang Tiểu Minh lướt nhanh qua từng gốc cây, thân pháp của hắn mềm mại như một con báo săn mồi, không hề để lại dấu vết nào trên mặt đất.

Phía sau hắn, tên thích khách Hậu Thiên Lục Trọng đuổi theo sát nút, sát khí ngùn ngụt bao phủ cơ thể to lớn. Chân khí xanh nhạt từ người hắn lan tỏa, khiến lá rừng dọc đường đi bị cuốn lên xoay tròn trong không khí.

“Ta xem ngươi còn chạy được bao lâu!” tên thích khách cười lạnh, bàn tay gã sáng lên như một thanh đao rực khí.

Giang Tiểu Minh biết rõ mình không thể chạy mãi. Hắn phải chiến đấu. Dù biết thực lực kém xa đối thủ, nhưng hệ thống quán đỉnh cho hắn nhiều loại võ kỹ khác nhau. Hắn không mạnh, nhưng sự linh hoạt và kinh nghiệm sinh tồn của hắn là một vũ khí lợi hại.

Khi bước chân của đối thủ chỉ còn cách vài bước, Giang Tiểu Minh bật người lên cao. Hắn vặn người trên không trung, đôi chân xoay tròn tung ra một cú đá nhanh như tia chớp, chân khí bạc nhạt tỏa ra từ đầu gối hắn.

BỐP!

Tên thích khách chỉ hơi khựng lại, nhưng đủ để nhận ra: Hắn không phải một tên vô dụng.

“Ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy,” tên thích khách nhếch mép cười, hai tay giơ lên trước ngực, chân khí tụ lại thành một vòng bảo hộ lấp lánh ánh xanh. Hắn xông tới như một mãnh thú, mỗi bước chân đều tạo ra tiếng rung động trên mặt đất.

Giang Tiểu Minh lùi một bước, rồi lập tức xoay người vung tay tung ra một chưởng nhẹ nhưng nhanh. Chân khí phóng ra thành từng đường khí mỏng, giống như những lưỡi đao vô hình rạch qua không gian.

Xoẹt! Xoẹt!

Tên thích khách nghiêng người tránh né nhanh như gió, chân khí xanh từ người hắn bùng lên, vặn xoắn như cơn lốc. Hắn chém ra một đạo khí hình lưỡi liềm, xé toạc không khí lao thẳng đến Giang Tiểu Minh.

Giang Tiểu Minh vận toàn lực, nhún chân nhảy lên một cành cây gần đó. Thanh âm “phập” vang lên khi lưỡi khí chém đứt đôi thân cây hắn vừa đứng, khiến nó đổ sập xuống với tiếng rầm rầm.

Hắn mượn đà bật ngược lại, tay trái xuất ra một chiêu Lăng Không Cước, chân phải quét mạnh xuống đầu đối thủ. Nhưng tên thích khách đưa tay bắt lấy cổ chân hắn trong chớp mắt, xoay mạnh và ném hắn xuống mặt đất như quăng một bao cát.

ẦM!

Cơ thể Giang Tiểu Minh va mạnh vào nền đất, bụi bặm tung mù. Cơn đau chạy dọc khắp tứ chi, nhưng hắn vẫn nghiến răng đứng dậy, tay phải nắm chặt thanh gậy gỗ, chân trái lùi về sau, sẵn sàng cho đòn tiếp theo.

Tên thích khách lao tới lần nữa, tốc độ của hắn như bóng ma. Cánh tay vung lên, chân khí quanh tay hắn tỏa ra như một dải ánh sáng, vung xuống một quyền mạnh mẽ.

Giang Tiểu Minh lách người tránh đòn, mũi chân chạm nhẹ xuống đất rồi phản công bằng một cú đá xoay nhanh như lốc. BÙM! Hắn đánh trúng vào vai đối thủ, nhưng chỉ khiến hắn lùi lại nửa bước. Tên thích khách gầm lên, ánh mắt rực lên một tia giận dữ.

“Giỏi lắm! Nhưng thế vẫn chưa đủ đâu!” Hắn dồn toàn bộ chân khí vào hai tay, xoay tròn tạo ra một cơn lốc khí cuộn tròn xung quanh.

Giang Tiểu Minh biết rằng mình không còn sức cầm cự lâu. Đòn đánh của hắn ngày càng chậm, trong khi đối thủ càng đánh càng mạnh. Tên thích khách gầm lên, tung ra một cú đấm quyết định, đánh thẳng vào ngực hắn.

BỐP!

Cơ thể Giang Tiểu Minh bị hất tung lên không trung, rồi đập mạnh vào thân cây cổ thụ phía sau. Hắn rơi xuống đất, cả người đau đớn đến mức không còn cảm giác. Máu trào ra từ khóe miệng, mỗi nhịp thở đều là cực hình.

Tên thích khách bước tới gần, bóng hắn che phủ toàn bộ cơ thể Giang Tiểu Minh.

“Giờ thì… kết thúc rồi, nhãi con!”

Giang Tiểu Minh không còn sức để đứng lên, đầu óc hắn mờ dần như sắp chìm vào bóng tối. Lá cây rơi lả tả xuống quanh hắn, ánh trăng lấp lánh phản chiếu trên máu đang loang ra dưới đất.

Trong giây phút cuối cùng, khi mọi hi vọng dường như đã tắt, hắn nhớ tới hệ thống. Hơi thở của hắn đứt quãng, nhưng vẫn gắng thốt lên bằng chút sức lực cuối cùng.

“Hệ thống... cứu ta!”

Bạn đang đọc hệ thống ép ta làm đạo tặc sáng tác bởi NabiLucifer
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NabiLucifer
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.