Hồ sơ số 3 - Quả táo ma ám 2
Đôi khi tôi vẫn nghĩ đời người rốt cuộc là gì? Cảm giác được sống là như thế nào? Nếu ví đời người như một giai điệu thì cuộc đời tôi sẽ có giai điệu như thế nào? Liệu có phải là là sự kết hợp lộn xộn giữa các nốt nhạc của ống tiêu và đàn violin không?
Tôi là Dạ Bất Ngữ, là một người đàn ông lúc nào cũng gặp chuyện ly kỳ cổ quái.
Sau khi trải qua sự kiện [Con rối gỗ], tôi trở về nhà, sự việc nhức đầu tiếp theo nhanh chóng kéo đến.
Để nghênh đón kỳ thi lên trung học phổ thông sắp tới, cha đã mời một nhóm lớn gia sư đến cho tôi.
“Con trai, cha biết con thông minh tài trí, tự ôn thi nhất định không thành vấn đề.” Người cha xấu xa này vừa tâng bốc tôi vừa đổi sắc mặt nói tiếp: “Nhưng cha là thương nhân. Một thương nhân sẽ không bất chấp mạo hiểm khi không nắm chắc bất cứ thứ gì, cũng không chui vào bất cứ khe hở nào không có vết nứt. Cho nên, khoảng thời gian này đành phải để con vất vả ở nhà nỗ lực học tập!”
Cha tôi vừa hiên ngang lẫm liệt nói không chịu trách nhiệm, vừa muốn ném tôi cho người giúp việc. Nhìn đi, người đàn ông này thật sự muốn xem tôi như người tu khổ hạnh mà nhốt trong nhà.
Tôi nhìn cha bằng ánh mắt cực kỳ thất vọng, lại đột nhiên phát hiện trong túi áo ông ấy có thứ gì đó cộm lên. Tôi nhanh tay nhanh mắt đoạt lấy nó.
“Hả, đây là gì?” Tôi nhìn vé máy bay trong tay, cười đầy ẩn ý.
“Như con thấy đấy, chỉ là vé máy bay bình thường mà thôi. Ha ha.” Rõ ràng cha tôi đang lo lắng. Ông ấy cười nói: “Con cũng biết mà, cha và dì con đã nhiều năm không đi du lịch riêng.”
Tôi “ồ” một tiếng ý vị sâu xa, hỏi tiếp: “Tại sao lại chỉ có một tấm vậy?”
“Tấm còn lại ở chỗ dì của con.” Cha tôi cười haha nói tiếp: “Sao đạo lý đơn giản như vậy mà con trai của cha cũng không hiểu nhỉ?”
“Haiz, con đúng là ngày càng đần.” Tôi giả bộ gãi đầu, mắt tôi đảo một vòng, nói tiếp: “Vậy thì để xứng với danh người con trai hiếu thuận, không thể không chúc mừng dì.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, cha tôi lập tức kêu lên: “Này! Đừng! Dì con sẽ giết cha mất!”
“Khà khà.” Tôi cười đắc ý, nói: “Việc gia sư thì sao ạ?”
“Tùy con!” Cha tôi cúi đầu ủ rũ, nói tiếp: “Nhưng nếu con không thi đậu thì cũng đừng trông cậy cha ra giá cao chuyển con vào trường trung học trọng điểm.”
Có quỷ mới muốn vào trường trọng điểm gì đó. Mệt đã đành, lại chỉ có thể quen vài thằng nhóc chỉ biết học vẹt không thú vị.
“Đúng rồi.” Cha tôi đột nhiên quay sang hỏi tôi: “Sao con nhận ra chuyện vé máy bay?”
Tôi cười nói: “Cha đừng luôn coi con là đồ ngốc. Gần đây không phải là ngày kỷ niệm kết hôn của bố và dì, cũng không có việc lớn trong dòng họ, vô duyên vô cớ ra ngoài du lịch gì chứ! Với lại, nếu cha đi công tác thì không cần phải nói dối con. Như vậy chỉ có một nguyên nhân, nhất định là ra ngoài làm việc không thể tiết lộ, như đi hái hoa tầm liễu chẳng hạn.”
Ma quỷ! Thằng nhóc này nhất định là ma quỷ! Trên mặt cha tôi viết đầy những chữ này.
Tôi dừng một lát, lại nói: “Thực ra con không có quyền can thiệp vào đời sống cá nhân của cha. Con đoán cha cũng nói với dì là đi công tác. Con sẽ giữ bí mật giúp bố, nhưng phải nói một điều, con rất thích người mẹ kế này của con!”
Cha tôi xoa đầu tôi rồi nói: “Đứa nhỏ này. Thôi được rồi, để cha kể con nghe. Cha không đi hái hoa tầm liễu, chỉ đi gặp một người mà dì con xưa nay không thích thôi. Thực sự là người nhỏ mà ma mãnh.”
Rồi cha tôi cứ thế chuẩn bị “đi công tác” một tháng.
Tôi suy tư mấy ngày, cuối cùng quyết định báo danh vào lớp bổ túc buổi chiều môn toán và hóa học. Bình an vô sự trải qua mười ngày, cho đến đêm hôm đó…
Bởi vì bài thi hóa học buổi sáng tôi làm quá tệ nên thầy dạy bổ túc đã giữ tôi lại, từ tốn giải thích từng câu một, hại tôi gần 11 giờ 30 tối mới được về nhà.
Đăng bởi | siuxazan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | cavangchambi |
Lượt đọc | 58 |