Hồ sơ số 3 - Quả táo ma ám 3
Vì để tiết kiệm thời gian, tôi định bụng rẽ vào đường nhỏ trở về. Nhưng vừa đi tới giao lộ đã có cảm giác không thoải mái. Phố Tiểu Nam dường như bị cúp điện, cả con đường tối đen như mực, cộng thêm đêm nay không có trăng nên có vẻ đặc biệt lạnh lẽo ghê rợn.
Có tiếng “hừ” đột ngột vang lên bên cạnh khiến lông tóc tôi bị dọa dựng đứng.
“Mấy kẻ có tiền vô lương tâm như cậu cũng có lúc sợ hãi à?” Giọng nói không mấy thân thiện vang lên. Tôi quay lại nhìn, hóa ra là Trương Lộ.
Cô gái nam tính này là người học chung lớp bổ túc với tôi. Nghe nói hai vị phụ huynh đều thất nghiệp, cả nhà đều dựa vào mẹ cô ấy giúp người khác may vá, cộng giặt quần áo, khó khăn lắm mới chống đỡ được. Haiz, gia đình người Hoa chính là như vậy, dù nghèo nhưng người nhà vẫn thắt lưng buộc bụng để đăng ký lớp bổ túc cho cô ấy, chỉ không biết vì sao con người này luôn nhìn tôi không thuận mắt.
“Đi trên đường như thế này lẽ nào cậu không sợ à?” Tôi phản bác.
Trương Lộ khinh thường: “Tôi đây mạng quèn từ nhỏ, đã sớm đi quen đường như thế này, không như mấy bông hoa nuôi trong phòng ấm.”
Tôi nhìn chằm chằm cô ấy, hỏi: “Cậu nói loại hoa trong phòng ấm nào?”
Cô ấy nở nụ ngoài mặt, châm chọc: “Không biết, tôi không nghiên cứu về hoa. Nhưng tôi vẫn biết hoa nào giẫm lên đầu người khác để leo lên.”
Không phải đang nói cha tôi hả? Nhà cô ấy và cha tôi có quan hệ gì? Tôi suy nghĩ một lát rồi cũng khinh thường: “Chọn lọc tự nhiên, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn. Tôi tin cậu hiểu đạo lý này! Nếu người bị ngã chỉ nằm cầu người khác cũng té ngã giống mình thì mãi mãi không thể đứng dậy, chỉ có thể trở thành sâu mọt vô dụng của xã hội.”
“Khốn kiếp, cậu nói ai?” Trương Lộ tức giận quát tôi.
Tôi cười: “Chỉ là một ví dụ nhàm chán thôi. Chẳng lẽ bông hoa của cậu cũng có ý nghĩa gì đó à?”
“Hừ! Dạ Bất Ngữ, đừng cho là nhà cậu có mấy đồng tiền dơ bẩn thì có thể bày ra dáng vẻ ghê tởm đó. Tôi nói cho cậu biết, trên thế giới này còn nhiều người giàu có hơn nhà cậu.” Trương Lộ nghiến răng nghiến lợi quát tôi.
Tôi chắp tay, tác phong nhẹ nhàng khom người chào cô ấy, nói: “Nói không tệ. Nhưng hình như Dạ Bất Ngữ tôi trước nay chưa từng bày ra dáng vẻ đắc ý. Cho dù có cũng là đang kích động những kẻ đần không biết gì thôi.”
“Cậu!” Trương Lộ tức giận nói: “Đồ tồi, tôi muốn quyết đấu với cậu!” Nhưng tôi chỉ cười: “Thật tiếc, tôi không đánh nhau với phụ nữ.”
“Ai nói tôi muốn đánh nhau với cậu!” Cô ấy trừng mắt với tôi, nhìn bốn phía rồi đột nhiên chỉ tay về đằng trước, nói: “Nhìn đi, đằng ấy có một cô gái mặc áo đỏ. Chúng ta cùng đạp xe qua, ai đuổi kịp cô ấy trước thì thắng. Hừ! Nếu cậu thua thì mỗi ngày phải quỳ xuống dập đầu ba cái với tôi.”
“Nếu tôi thắng thì có cái gì tốt? Tôi cũng không muốn cậu dập đầu lại. Với tôi mà nói, phần thưởng kia không có một chút lợi ích nào.” Tôi vừa nói vừa nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ.
Có lầm hay không, trên đường trước mặt trống không, làm gì có ai? Cô ấy đang đùa tôi à? Tôi dụi dụi mắt, lúc này mới thấy mờ mờ. Chừng 300m phía trước thật sự có một cô gái mặc áo đỏ, dường như cô ấy đang cầm cái gì đó, từ từ đi về phía trước. Kỳ lạ, sao vừa nãy tôi không phát hiện ra nhỉ?
“Nếu tôi thua, cậu thích xử lý thế nào cũng được.” Trương Lộ đột nhiên nói.
“Thật á? Thế nào cũng được?” Tôi lấy lại tinh thần, giả bộ đánh giá cô ấy bằng vẻ không có ý tốt.
Nói thật, nếu không tính đến chuyện cô ấy nam tính hóa thì Trương Lộ cũng được xem là một người con gái đẹp. Chân tay thon thả, yểu điệu, đôi môi ướt át hồng hào, gương mặt thanh tú đáng yêu, còn có cặp…
Cô gái nhỏ phát hiện ánh mắt tôi đang quét qua quét lại trước ngực cô ấy thì giơ tay ôm ngực theo bản năng, đỏ mặt nói: “Đương nhiên là không thể ép tôi làm chuyện hạ lưu!”
Đăng bởi | cavangchambi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 60 |