Bố mẹ cậu ấy quay lại nhưng cậu ấy thì không
Một buổi chiều yên ả, khi ánh mặt trời dần tắt nơi chân trời, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ mẹ. Giọng bà nhẹ nhàng nhưng có phần phấn khởi:
"Linh à, tối nay về nhà ăn cơm nhé. Bố mẹ của Minh vừa trở về từ thủ đô, lâu lắm mới gặp, họ muốn tổ chức một bữa cơm gia đình."
Tôi ngừng công việc đang làm, cảm thấy một chút xao động trong lòng. Đã bao lâu rồi tôi không nghe thấy tên Minh một cách tự nhiên như vậy?
Mười năm, một khoảng thời gian dài mà cậu ấy chưa từng quay về, dù bố mẹ Minh vẫn thường xuyên trở lại thăm nhà.
Tôi biết rõ mối quan hệ giữa hai gia đình vẫn rất tốt đẹp, nhưng sự vắng mặt của Minh luôn là một khoảng trống mà cả tôi và gia đình đều cảm nhận được.
"Mẹ, Minh có về cùng không?" Tôi hỏi, không giấu nổi sự tò mò và hy vọng.
Dù đã qua nhiều năm, tôi vẫn không thể quên được hình ảnh của cậu em hàng xóm ngày nào – người đã từng theo đuổi tôi một cách chân thành và mãnh liệt, nhưng cũng chính tôi là người đã từ chối.
Mẹ tôi im lặng vài giây rồi đáp: "Không, con ạ. Minh vẫn đang ở thủ đô, công việc bận rộn lắm. Chắc là lần này cũng không về được đâu."
Nghe câu trả lời ấy, tôi cảm thấy hụt hẫng, nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Từ sau khi Minh rời đi, cậu ấy chưa một lần quay lại thăm quê, dù bố mẹ vẫn thỉnh thoảng về.
Lý do luôn là công việc, cuộc sống ở thủ đô quá bận rộn. Tôi lặng lẽ thở dài rồi đáp lại mẹ một cách nhẹ nhàng: "Vâng, con sẽ về."
Buổi tối hôm đó, tôi trở về nhà. Ngôi nhà nhỏ nằm bên con đường quen thuộc, nơi tôi đã lớn lên và gắn bó với biết bao kỷ niệm.
Bước vào nhà, tôi đã thấy bố mẹ mình cùng bố mẹ Minh đang trò chuyện vui vẻ trong phòng khách. Những tiếng cười nhẹ nhàng vang lên, mang theo sự ấm áp của tình thân giữa hai gia đình.
"Linh về rồi à, vào đây con," mẹ tôi gọi, ánh mắt tràn đầy sự hào hứng. Tôi cười nhẹ, bước tới chào mọi người.
Bữa cơm tối được dọn ra với những món ăn giản dị nhưng đầy đủ, tạo nên không khí thân mật. Bố mẹ Minh trông vẫn không thay đổi nhiều so với những lần trước tôi gặp họ.
Họ vẫn giữ sự điềm tĩnh, nhẹ nhàng và lịch thiệp. Sau vài câu hỏi thăm xã giao về sức khỏe và công việc của bố mẹ tôi, câu chuyện dần xoay quanh Minh – người mà ai cũng đang thầm nhắc đến trong lòng nhưng chưa có ai thực sự đề cập.
"Cháu thấy Minh dạo này sao rồi? Nó có về cùng hai bác không?" Bố tôi lên tiếng, giọng ông nhẹ nhàng nhưng rõ ràng cũng ẩn chứa sự quan tâm.
Mẹ Minh nở nụ cười nhẹ nhưng thoáng có chút ngượng ngùng. "À, Minh bận lắm anh chị ạ.
Nó đang làm cho một công ty lớn ở thủ đô, công việc căng thẳng mà lại có nhiều trách nhiệm.
Thỉnh thoảng nó mới gọi về hỏi thăm gia đình, nhưng bảo là chưa có kế hoạch về quê trong thời gian gần."
Tôi ngồi im lặng, lắng nghe mà cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Minh vẫn bận, và vẫn chưa có ý định quay về.
Dù tôi biết điều này từ trước, nhưng nghe chính từ bố mẹ Minh nói ra khiến cảm giác mất mát và xa cách càng thêm rõ ràng.
"Bận rộn quá cũng không tốt. Lâu lâu về thăm quê cho thoải mái đầu óc, nó làm việc ở thủ đô cũng phải giữ sức khỏe chứ," mẹ tôi góp lời, giọng nói đầy sự quan tâm chân thành.
Bố Minh gật đầu, giọng ông trầm ấm: "Đúng thế. Chúng tôi cũng bảo nó như vậy, nhưng có lẽ tuổi trẻ mà, ham công việc và muốn thành công.
Minh nói với chúng tôi rằng hiện giờ nó rất hài lòng với công việc và những gì đang làm, nhưng chưa có ý định về thăm nhà trong thời gian tới."
Những lời này khiến tôi không thể không nghĩ về quãng thời gian đã qua. Minh, cậu bé hàng xóm năm nào, từng luôn gần gũi và thân thiết với tôi, giờ đây đã trở thành một người đàn ông thành đạt nhưng xa lạ.
Mười năm không gặp, Minh đã thay đổi quá nhiều, và khoảng cách giữa chúng tôi dường như ngày càng lớn hơn.
Tôi cố gắng mỉm cười, không để lộ ra cảm xúc bồi hồi trong lòng. "Minh chắc hẳn rất giỏi và bận rộn với công việc. Hy vọng lần sau khi có thời gian, Minh sẽ về quê thăm gia đình và mọi người."
Bố mẹ Minh cười đồng tình. "Chúng tôi cũng mong vậy, Linh ạ. Dù nó có thành công đến đâu, quê hương vẫn là nơi để trở về."
Bữa ăn tiếp tục diễn ra trong không khí vui vẻ và thân mật. Cả hai gia đình trò chuyện về nhiều điều, từ những kỷ niệm xưa cũ cho đến những câu chuyện hiện tại.
Nhưng dù có cố gắng lấp đầy khoảng trống bằng những tiếng cười và lời nói xã giao, tôi không thể ngừng nghĩ về Minh.
Tôi nhớ lại lần tỏ tình cuối cùng gặp cậu – cái nhìn trống rỗng trong ánh mắt khi tôi từ chối tình cảm của anh, và những lời nói cuối cùng trước khi Minh rời đi: "Em sẽ không theo đuổi chị nữa, chị yên tâm." Câu nói ấy khiến trái tim tôi đau nhói, dù khi đó tôi không nhận ra.
Bây giờ, ngồi giữa gia đình Minh, nghe họ nói về cậu như một người xa lạ, tôi cảm thấy một nỗi mất mát sâu sắc.
Tôi không biết Minh đã thay đổi ra sao trong suốt mười năm qua, nhưng một phần nào đó trong lòng tôi vẫn hy vọng rằng sẽ có ngày họ lại gặp nhau – không phải chỉ là tình cảm em hàng xóm với chị gái, mà là những người bạn, những người đã từng gần gũi và hiểu nhau.
Dù biết rằng cuộc sống đã đưa chúng tôi rẽ sang những con đường khác nhau, nhưng tôi không thể không cảm thấy sự xa cách ấy quá rõ ràng và khó chịu.
Liệu có ngày nào đó Minh sẽ quay về?
Tâm trí tôi lại lạc lối trong những kỷ niệm về cậu, những lần cùng nhau chơi đùa, những câu chuyện không đầu không cuối, và cả những cảm xúc chưa bao giờ được bày tỏ.
Tất cả như một phần ký ức không thể phai nhòa trong tôi.
Đăng bởi | Vodanhthanlang |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |