Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em họ tôi từng thích cậu ấy sao?

Tiểu thuyết gốc · 1504 chữ

Bữa tối vẫn tiếp tục trong không khí ấm cúng và vui vẻ. Tôi ngồi bên cạnh bố mẹ, thỉnh thoảng lắng nghe những câu chuyện từ bố mẹ Minh về cuộc sống của họ ở thủ đô.

Tâm trí tôi lại lạc trôi về những kỷ niệm xưa cũ với Minh, về những tháng năm tuổi thơ đầy ắp tiếng cười và nụ cười tươi tắn của cậu em hàng xóm.

Chợt, em họ của tôi – Hạ, bước vào với nụ cười rạng rỡ và dáng vẻ đầy tự tin.

“Chào cả nhà! Xin lỗi vì đến trễ, em vừa mới hoàn thành công việc xong,” Hạ lên tiếng, thu hút mọi ánh nhìn trong phòng.

Mọi người chào đón Hạ một cách nhiệt tình. Hạ có sự sôi nổi và tự tin mà tôi luôn ngưỡng mộ. Sau khi ngồi vào bàn, Hạ bắt đầu trò chuyện thân mật với mọi người.

Dần dần, câu chuyện lại xoay quanh Minh. Tôi cảm thấy một cơn sóng dậy lên trong lòng khi nghe tên cậu.

“Chị Linh này,” Hạ đột ngột hỏi, giọng trêu chọc nhưng đầy tò mò, “nghe nói chị với anh Minh ngày xưa thân nhau lắm đúng không?”

Tôi thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng mỉm cười đáp lại. “Ừ, hồi nhỏ hai chị em chơi rất thân. Nhưng cũng lâu rồi Minh không về quê, chị không có cơ hội gặp lại.”

Hạ khẽ nhếch môi, ánh mắt thoáng chút nghịch ngợm. “Em thấy anh Minh đúng là một người thú vị. Nói thật với chị, em từng có ấn tượng rất mạnh với anh ấy.”

Lời nói của Hạ khiến tôi ngạc nhiên. “Thật sao? Hạ đã gặp Minh khi nào?” Tôi không thể giấu nổi sự tò mò trong giọng nói.

Hạ cười nhẹ, cúi đầu lấy một miếng thức ăn trước khi trả lời. “Lúc đó chị còn đang năm hai đại học, nhớ không? Em có lần tới thăm chị ở trường, nhưng hôm đó vô tình gặp anh Minh. Khi đó trông anh ấy khác hẳn so với hồi bé.

Không còn là cậu nhóc ngây thơ ngày nào, mà là một chàng trai cuốn hút. Anh ấy để kiểu tóc Layer Mullet và còn đeo khuyên tai nữa, nhìn rất lãng tử.”

Tôi ngỡ ngàng. Đúng vậy đó là thời điểm khoảng một năm sau sự cố tỏ tình đó ,cậu ấy đã trở thành một người đàn ông với hình tượng nổi bật và mạnh mẽ như thế.

“Cậu ấy đã thay đổi nhiều quá,” tôi thầm nghĩ.

“Em không nói đùa đấy chứ? Minh lại có kiểu đó à?” Tôi hỏi vu vơ.

Hạ cười khúc khích, đôi mắt lấp lánh niềm vui. “Chị không biết á. Em lúc đó bị cậu ấy thu hút ngay lập tức.

Thật sự trông anh ấy khác hẳn so với hình ảnh cậu em hàng xóm ngày nào mà chị mình chơi hồi xưa. Chính em cũng ngạc nhiên đấy.”

Tôi lặng im, cố gắng hình dung ra Minh trong hình ảnh mà Hạ miêu tả. Một Minh với vẻ ngoài nổi bật, lãng tử, khác xa với cậu em trai hồi xưa tôi từng biết.

“Vậy rồi sao nữa?” Tôi tò mò hỏi tiếp.

Hạ khẽ cười, ánh mắt vẫn giữ nét nghịch ngợm. “Em đã dũng cảm xin Facebook của anh ấy ngay lúc đó và bắt đầu theo đuổi.

Nhưng, tiếc là không thành công. Anh Minh khi đó dường như không có hứng thú với chuyện tình cảm, chắc là do bận học hành hoặc công việc.

Dù không thành công, nhưng em vẫn giữ liên lạc với anh ấy. Thi thoảng vẫn nhắn tin hỏi thăm, nhưng anh Minh không bao giờ về quê, nên cũng chưa gặp lại từ dạo đó.”

Lòng tôi dấy lên cảm giác lẫn lộn. Minh không có hứng thú với tình cảm ư? Điều đó nghe có vẻ hợp lý với những gì tôi biết về cậu.

Nhưng việc Hạ dũng cảm theo đuổi Minh, và thậm chí vẫn giữ liên lạc cho tới bây giờ lại làm tôi bất ngờ hơn.

Một chút gì đó lẫn lộn trong lòng tôi, không hẳn là ghen tị, nhưng cũng có một nỗi buồn khó tả.

“Chị không ngờ em lại để ý đến Minh như vậy. Có vẻ Minh đã thay đổi rất nhiều.” Tôi nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự tò mò.

“Đúng vậy, nhưng giờ em không còn theo đuổi anh ấy nữa,” Hạ bật cười. “Vì em đã có người yêu rồi mà.”

Cả bàn ăn bật cười trước sự tự nhiên của Hạ, không khí như nhẹ nhàng hơn. Tôi cảm thấy thoải mái hơn, nhưng vẫn không khỏi suy nghĩ.

Hình ảnh Minh mà Hạ miêu tả, về một Minh hoàn toàn khác biệt với quá khứ, khiến tôi không khỏi tò mò về cậu.

Mười năm xa cách đã thay đổi Minh ra sao? Và vì lý do gì mà Minh không bao giờ quay về quê dù chỉ một lần?

Trong lòng tôi dấy lên một nỗi trăn trở. Tôi tự hỏi liệu Minh có nhớ đến tôi không. Chúng tôi từng có những kỷ niệm đẹp, nhưng rồi thời gian và khoảng cách đã chia cắt chúng tôi.

Cảm giác nhớ nhung và tiếc nuối càng thêm mãnh liệt khi tôi nghĩ về những điều đã qua.

Bữa ăn kết thúc trong không khí thân mật. Mọi người cùng nhau dọn dẹp, và tôi lặng lẽ quan sát. Bố mẹ Minh và bố mẹ tôi trò chuyện vui vẻ.

Tôi muốn tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng một phần trong tôi lại chần chừ. Có lẽ nỗi nhớ Minh vẫn đang ngự trị trong lòng tôi.

Khi mọi người chuẩn bị ra về, mẹ Minh nhìn tôi với ánh mắt hiền từ. “Linh này, Minh có nhắc đến con đấy. Nó bảo là khi có dịp về, nhất định sẽ đến thăm con.”

Câu nói ấy khiến lòng tôi dậy lên những cảm xúc lẫn lộn. Tôi không biết nên vui hay nên buồn. “Vâng, cháu mong sẽ có dịp gặp lại Minh.

Lâu rồi không gặp, cháu cũng tò mò không biết Minh đã thay đổi thế nào.” Tôi cố gắng nói với giọng bình thản.

“Minh bây giờ trưởng thành nhiều lắm, nhưng tôi tin rằng nó vẫn luôn nhớ đến những người thân quen cũ, nhất là con.

Tính nó từ bé đã vậy, tình cảm và chân thành,” mẹ Minh nói, ánh mắt tràn đầy sự tự hào.

Tôi gật đầu, nhưng bên trong, nỗi lo lắng bắt đầu hiện hữu. Nếu có cơ hội gặp lại Minh, tôi không biết mình sẽ nói gì.

Những năm tháng đã qua có thể khiến cả hai trở thành những người xa lạ. Tôi không thể tránh khỏi sự bồi hồi trong lòng, nhớ lại những lần từ chối tình cảm của Minh, những lần tôi thấy cậu đau khổ vì tôi.

Buổi tối hôm đó, khi trở về nhà, tôi không khỏi suy nghĩ về Minh. Dù biết rằng cuộc sống đã đưa chúng tôi rẽ sang những con đường khác nhau, nhưng tôi không thể ngừng cảm thấy sự xa cách ấy quá rõ ràng và khó chịu.

Thời gian cứ trôi qua, nhưng nỗi nhớ vẫn thường trực trong tâm trí.

Khi lên giường, tôi thao thức, những hình ảnh của Minh lại hiện về. Cái nhìn trống rỗng trong ánh mắt khi tôi từ chối tình cảm của cậu, những lời nói cuối cùng trước khi Minh rời đi: “Em sẽ không theo đuổi chị nữa, chị yên tâm.”

Câu nói ấy vẫn như một vết thương chưa lành trong trái tim tôi, dù khi đó tôi không nhận ra mình đã làm tổn thương cậu như thế nào.

Sáng hôm sau, không khí ảm đạm của buổi tối hôm qua vẫn còn đeo bám. Tôi quyết định dạo một vòng quanh quê hương, nơi từng in dấu chân của hai chị em chúng tôi ngày bé.

Những con đường, hàng cây, từng ngôi nhà đều gợi nhớ về kỷ niệm của chúng tôi. Từng khung cảnh hiện ra như một thước phim chậm, khiến tôi không khỏi chạnh lòng.

Những ký ức về Minh, về những ngày tháng bên nhau như một giấc mơ. Tôi nhớ lần đầu tiên Minh tỏ tình, những buổi chiều chúng tôi cùng nhau đạp xe quanh làng, và cả những lần cậu ấy lén lút theo dõi tôi khi tôi đi chơi với bạn bè.

Có lẽ, trong sâu thẳm lòng mình, tôi vẫn luôn giữ một khoảng trống dành cho Minh. Tuy dù vậy, tôi cũng chỉ lưu luyến nó như một phần của kỉ niệm.

Và trên thực tế tôi cũng đã cuộc sống hiện tại êm ấm, việc cậu ta có quay về hay không với tôi, từ lâu đã không còn quan trọng.

Bạn đang đọc Hộ Vệ Của Công Chúa 1 sáng tác bởi Vodanhthanlang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vodanhthanlang
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.