Điều tra! Đầu mối từ Phong
Sau một thời gian miệt mài làm việc, nhờ có sự hỗ trợ nhiệt tình từ Phong, tôi đã lần ra tung tích của một trong hai người đàn ông mà đầu mối ẩn danh cung cấp.
Tên ông ta là Tài, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, có quá khứ lùm xùm liên quan đến các hoạt động bất hợp pháp, nhưng chưa bao giờ bị bắt.
Thông tin về ông ta vẫn rất mơ hồ, nhưng tôi cảm nhận được rằng đây có thể là một mảnh ghép quan trọng trong bức tranh lớn của vụ án.
Hôm đó, tôi và Phong quyết định đến căn hộ cho thuê của ông ta để tìm hiểu thêm. Tôi gọi cho Huy, một đàn anh trong công việc, và anh đã đồng ý đi cùng tôi.
Huy là một người vui tính, nổi tiếng với những câu đùa và khả năng xử lý tình huống một cách hài hước.
Tôi biết rằng với sự có mặt của anh, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, và tôi cần một người đồng đội dày dạn kinh nghiệm như anh.
Khi đến nơi, tôi cảm thấy lo lắng nhưng cũng háo hức. Căn hộ của Tài nằm ở một khu vực tương đối yên tĩnh, nhưng tôi không thể shake off được cảm giác bất an.
Tôi và Huy đứng ở cửa, chuẩn bị vào trong, thì bỗng nghe thấy những tiếng cãi vã ầm ĩ từ bên trong.
“Đúng là những kẻ nợ nần!” Một giọng nói đàn ông vang lên, kèm theo tiếng đồ đạc đổ vỡ.
“Chúng tôi đã nói rồi, sẽ thanh toán sớm thôi!” Một thanh niên khác đáp lại, giọng điệu gắt gỏng.
Huy và tôi nhìn nhau, ánh mắt tôi hiện lên sự lo lắng. “Có vẻ như chúng ta đến đúng thời điểm rồi,” tôi nói.
Huy gật đầu, “Chắc chắn là có chuyện gì đó không ổn. Đi thôi!”
Chúng tôi bước vào căn hộ, và ngay lập tức, khung cảnh trước mắt khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng.
Tài đang cãi nhau với hai người thanh niên trẻ tuổi, cả ba người đều thể hiện thái độ hung hãn. Mọi thứ trở nên hỗn loạn, khi Tài vung tay chỉ trỏ, trong khi hai thanh niên kia cũng không kém phần quyết liệt.
“Ông muốn làm gì? Chúng tôi đã nỗ lực hết sức!” Một trong hai thanh niên quát lên.
“Đủ rồi! Các ngươi đã làm ta mất mặt!” Tài đáp lại, giọng điệu chua chát.
Huy nhìn quanh, rồi nhanh chóng tiến tới can thiệp. “Này, mọi người! Có chuyện gì xảy ra vậy?” Anh ấy lớn tiếng, nhưng không ngờ điều đó chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Tài quay lại, gắt gỏng với Huy, và chỉ sau đó một cú đánh vào mặt đã khiến anh thanh niên kia bay thẳng vào thùng rác.
Cảnh tượng thật khó tin! Huy không chỉ can thiệp mà còn rất mạnh tay. “Được rồi! Ngừng lại đi!”
Anh ta hét lên, đồng thời tiến lại gần, chuẩn bị cho một màn can thiệp nữa. Tài và hai thanh niên vẫn đang lao vào nhau, và một cuộc ẩu đả dường như sắp diễn ra.
Tôi nhanh chóng tiến vào, tự nhủ rằng mình cần phải thể hiện nghiệp vụ của một cảnh sát.
“Dừng lại!” tôi hét lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Tài và hai thanh niên. “Chúng tôi là cảnh sát! Yêu cầu mọi người dừng ngay hành động này!”
Mặc dù tiếng ồn vẫn vang vọng, nhưng sự xuất hiện của tôi đã khiến họ chững lại trong giây lát.
Tôi bắt đầu sử dụng vài ngón võ cơ bản để giữ họ lại, trong khi Huy tiếp tục xử lý tình huống với tính cách hài hước của mình.
“Hai cậu trẻ, ai nợ ai ở đây vậy? Có phải cậu chàng này nợ tiền nhà không?” Huy hỏi, vừa làm vừa cười, khiến không khí có phần nhẹ nhàng hơn.
“Đúng vậy! Hắn ta đã không trả tiền thuê trong ba tháng!” một trong hai thanh niên đáp, vẫn giữ thái độ căng thẳng.
“Vậy chúng ta hãy giải quyết chuyện này một cách bình tĩnh, có được không?” tôi nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi họ. “Hãy cho chúng tôi biết vấn đề là gì, và chúng ta sẽ tìm ra cách giải quyết.”
Cuối cùng, sau một hồi thuyết phục, Tài và hai thanh niên cũng chịu dừng lại. Huy đã đứng giữa họ, với tay chỉ vào Tài, “Ông bạn, có vẻ như chúng ta cần phải nói chuyện.”
Tôi quay sang Tài, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. “Ông Tài, chúng tôi cần ông giúp đỡ. Ông có biết hai người này không?”
Tài, vẫn chưa hết giận, đáp lại: “Tôi không cần phải nói với các người bất cứ điều gì!”
Huy tiếp tục, “Chúng tôi chỉ muốn biết một số thông tin liên quan đến vụ việc mà thôi. Nếu ông không muốn gặp rắc rối, hãy hợp tác với chúng tôi.”
Một khoảng im lặng, Tài nhìn chằm chằm vào Huy, và tôi cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Cuối cùng, ông ta hạ giọng: “Tôi không biết gì cả. Tôi chỉ muốn yên ổn sống qua ngày.”
Tôi cảm thấy thất vọng khi biết Tài không phải là mục tiêu tôi cần tìm. Huy thì vẫn kiên nhẫn, “Thật tiếc khi ông không muốn giúp.
Nhưng nếu ông cần một giải pháp cho vấn đề này, hãy cho chúng tôi biết.”
Cuối cùng, sau khi tra hỏi thêm một lúc, Tài vẫn khăng khăng không biết gì về tổ chức ăn cắp dữ liệu mà tôi đang tìm kiếm. Tôi nhìn Huy, sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt cả hai.
“Có vẻ như thông tin mà Phong cung cấp có chút lệch lạc,” tôi thở dài, “Tôi đã nghĩ rằng ông ta có thể là một đầu mối quan trọng.”
“Đôi khi thông tin chỉ là mảnh ghép. Chúng ta không thể mong đợi mọi thứ sẽ hoàn hảo ngay từ đầu,” Huy động viên. “Chúng ta cần phải tiếp tục tìm kiếm.”
Tôi gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi có Huy bên cạnh. “Cảm ơn anh, Huy. Tôi biết rằng mọi chuyện sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất chúng ta đã thử.”
“Đúng rồi! Giờ chúng ta cần một kế hoạch mới,” Huy nói, vừa nhìn về phía Tài, “Nhưng trước tiên, ông bạn Tài, hãy cố gắng thanh toán nợ nhà đi. Không thì có thể sẽ gặp rắc rối đấy!”
Câu nói hài hước của Huy khiến bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn. Tôi cảm thấy tự hào khi có một đồng nghiệp như Huy, người không chỉ giỏi chuyên môn mà còn mang lại tiếng cười trong những lúc khó khăn.
Cuối cùng, khi mọi thứ đã lắng xuống, chúng tôi quyết định rời khỏi căn hộ. Tôi không thể không nghĩ đến những thông tin mà mình đã thu thập được.
Dù rằng cuộc gặp hôm nay không mang lại kết quả như mong đợi, nhưng tôi biết rằng mọi thứ vẫn còn đang diễn ra, và sẽ còn nhiều cơ hội khác.
Trên đường trở về, tôi và Huy bàn luận về những khả năng tiếp theo. “Có lẽ chúng ta nên quay lại với Phong và xem liệu anh ấy có thêm thông tin gì không.
Có thể chúng ta đã bỏ qua một thứ gì đó quan trọng,” tôi gợi ý.
“Ý kiến hay! Anh ta dường như có mối quan hệ rộng rãi, có thể biết thêm về những người mà chúng ta đang tìm kiếm,” Huy đồng ý.
Sau khi rời khỏi căn hộ, tôi cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn quyết tâm. Tôi không thể để một cuộc gặp không như mong đợi làm chùn bước mình.
Tôi biết rằng mình đã gần hơn với sự thật, và sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra được những kẻ đứng sau tổ chức này.
Khi trở về nhà, tôi quyết định gọi cho Phong để cập nhật tình hình. Thật khó khăn khi thông báo với anh rằng thông tin mà chúng tôi có đã dẫn đến một ngõ cụt, nhưng tôi cũng biết rằng Phong sẽ hiểu.
“Chào anh, Phong. Em có một số thông tin cần chia sẻ,” tôi nói khi anh bắt máy.
“Có chuyện gì vậy, em? Mọi thứ ổn chứ?” Phong hỏi, giọng có phần lo lắng.
“Chúng em đã gặp ông Tài, nhưng ông ta không biết gì về tổ chức mà chúng ta đang tìm kiếm. Có vẻ như thông tin mà anh cung cấp có chút lệch lạc,” tôi thở dài, cảm giác thất vọng hiện rõ trong từng câu chữ.
“Thật tiếc khi nghe điều đó. Nhưng đừng bỏ cuộc. Có thể chúng ta sẽ tìm thấy một đầu mối khác. Anh sẽ cố gắng tìm thêm thông tin và liên lạc với em sau,” Phong nói, giọng đầy động viên.
Tôi cúp máy và nhìn ra cửa sổ. Mặc dù ngày hôm nay không thành công như mong đợi, nhưng tôi biết rằng mình đã làm hết sức.
Và điều quan trọng là không bao giờ từ bỏ. Những mảnh ghép vẫn đang chờ được kết nối, và tôi sẽ không dừng lại cho đến khi sự thật được phơi bày.
Đăng bởi | Vodanhthanlang |
Thời gian |