Đi chơi nhưng không vui lắm
Mấy ngày trôi qua, tôi tiếp tục điều tra tổ chức mà mình đã theo đuổi suốt thời gian qua. Với những đầu mối còn lại từ cuộc gặp gỡ với Tài, tôi quyết định không từ bỏ.
Dù những thông tin mà Phong cung cấp có phần lạc lõng, tôi vẫn tin rằng có một thứ gì đó khả dĩ nằm trong những chi tiết mà tôi chưa khám phá hết.
Tôi dành phần lớn thời gian để nghiên cứu từng hồ sơ, từng bản báo cáo, và theo dõi những dấu vết mà tôi đã ghi chép lại.
Mỗi khi tìm thấy một cái tên mới, một địa chỉ hay một liên kết nào đó, tôi đều cảm thấy hào hứng như thể mình đã sắp chạm vào sự thật.
Nhưng thường thì sự hưng phấn đó chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn.
Có những đầu mối mà tôi tưởng chừng như sắp tìm ra được một hướng đi mới, nhưng sau khi tiếp tục điều tra, chúng lại trở thành những con đường vòng vô tận.
Tôi cảm thấy như mình đang dạo quanh một cái vòng tròn, không thể thoát ra được. Đôi khi, tôi tự hỏi liệu có điều gì sai sót trong cách tiếp cận của mình hay không, hay chính bản thân tôi đã đánh mất đi sự nhạy bén vốn có.
Thời gian trôi qua, tôi bắt đầu cảm thấy kiệt sức. Những buổi tối dài, những cuộc gọi bất tận với Phong mà kết quả chỉ là sự im lặng từ phía bên kia.
Tôi không biết mình có đang làm đúng không, hay mình chỉ đang lãng phí thời gian vào những thứ không có kết quả.
Sau những ngày làm việc mệt mỏi, tôi trở về nhà, cảm thấy như một chiếc xác không hồn. Ngày mai là một ngày nghỉ, và tôi quyết định rằng mình cần phải nghỉ ngơi thật tốt để phục hồi lại tinh thần.
Bên cạnh đó, tôi đã lên kế hoạch cho một buổi hẹn hò với Phong. Đó sẽ là cơ hội để chúng tôi cùng nhau thư giãn, thoát khỏi những bộn bề của công việc.
Tôi nhớ lại những lần trước đây khi cả hai cùng nhau đi chơi. Những buổi đi dạo trong công viên, những bữa tối ấm cúng, hay những chuyến đi xa đầy ý nghĩa.
Tôi mong rằng lần này cũng sẽ như vậy, nơi mà tôi có thể cảm nhận được sự gần gũi của chúng tôi.
Khi đêm đến, tôi nằm trên giường mà vẫn cảm thấy bồn chồn. Tôi kiểm tra lại những gì mình đã chuẩn bị cho ngày mai, từ trang phục cho đến những địa điểm mà chúng tôi sẽ đến.
Một phần trong tôi hồi hộp chờ đợi, và một phần thì lại lo lắng. Liệu Phong có thể để lại công việc sang một bên để cùng tôi tận hưởng ngày nghỉ không? Tôi không muốn cuộc hẹn này trở thành một thứ nhàm chán hay không thoải mái.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy muộn hơn một chút so với bình thường. Cảm giác thư giãn tràn ngập trong người, và tôi quyết định sẽ tự thưởng cho mình một bữa sáng ngon miệng.
Sau khi ăn xong, tôi tắm rửa và chuẩn bị đồ đạc cho buổi hẹn.
Khi đến giờ hẹn, tôi đứng đợi Phong tại một quán cà phê nhỏ gần thủy cung. Tôi chọn một chỗ ngồi nhìn ra cửa, mong chờ nhìn thấy anh.
Tôi luôn cảm thấy hồi hộp khi gặp Phong, không phải vì những gì chưa biết, mà vì cảm giác hạnh phúc khi ở bên anh.
Cuối cùng, Phong cũng đến, khuôn mặt rạng rỡ và nụ cười tươi tắn. “Xin lỗi em vì đã để em đợi,” anh nói, khi ngồi xuống ghế đối diện tôi.
“Không sao đâu! Em cũng vừa đến mà,” tôi cười đáp, nhưng trong lòng lại thấy có chút lo lắng.
Chúng tôi gọi đồ uống và bắt đầu trò chuyện. Tôi cảm thấy phấn chấn hơn khi thấy anh. Nhưng rồi, chỉ sau một vài phút, điện thoại của Phong lại reo lên.
Anh xin lỗi tôi và bắt đầu nói chuyện với ai đó. Tôi không thể không cảm thấy bực bội khi thấy sự chú ý của anh bị phân tâm vào cuộc gọi.
Buổi hẹn trở thành một chuỗi những cuộc gọi mà anh nhận liên tục. Tôi cảm thấy như mình không còn là người quan trọng trong buổi hẹn này nữa.
Những câu hỏi mà tôi muốn hỏi anh, những câu chuyện mà tôi muốn chia sẻ đều bị dập tắt bởi những cuộc gọi liên tiếp.
“Phong, anh có thể để công việc sang một bên không?” tôi không kiềm chế được và hỏi, hơi thất vọng.
“Xin lỗi, nhưng anh cần phải xử lý một vài việc,” Phong đáp, khuôn mặt anh có vẻ căng thẳng. “Chỉ một chút thôi.”
Tôi gật đầu, nhưng lòng thì chùng xuống. Những kế hoạch cho buổi đi chơi đã bị phá vỡ bởi những điều không đáng có.
Trong suốt thời gian còn lại, tôi cảm thấy mình như một người đứng bên lề, nhìn anh lướt qua những tin nhắn và cuộc gọi, trong khi tôi chỉ có thể im lặng.
Khi chúng tôi đến thủy cung, không khí có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng nỗi buồn vẫn không thể nào xua đi. Tôi nhìn những sinh vật biển bơi lội, nhưng tâm trí lại không ngừng suy nghĩ về những điều đã xảy ra.
Trong bữa ăn, tôi vô tình nhìn thấy căn cước của Phong nằm trên bàn. Đó là một chiếc thẻ nhỏ với tên “Trần Đức Phong” được in rõ nét.
Thoáng chốc, tôi thấy một cảm giác lạ lùng. Tôi biết tên đầy đủ của anh, nhưng sao lúc này lại thấy cảm giác như mọi thứ chưa thật sự rõ ràng?
Đã hai năm chúng tôi bên nhau, tôi biết rõ về anh, nhưng lúc này tôi cảm thấy như mình đang dần đánh mất một phần nào đó của chúng tôi.
Sau bữa ăn, chúng tôi tiếp tục tham quan thủy cung. Những con cá đầy màu sắc, những sinh vật biển lạ mắt khiến tôi thấy vui hơn.
Nhưng mỗi khi tôi quay sang nhìn Phong, anh vẫn bận rộn với điện thoại, không thể nào tận hưởng khoảnh khắc này cùng tôi.
“Chúng ta có thể dừng lại một chút không?” tôi đề nghị. “Em muốn chụp vài bức ảnh.”
“Được thôi!” Phong trả lời, nhưng ánh mắt anh vẫn dán vào màn hình điện thoại.
Tôi cố gắng ghi lại những khoảnh khắc tuyệt vời với những con cá, những bức tường san hô, nhưng cảm giác trống trải vẫn luôn hiện hữu bên cạnh.
Khi tôi đứng trước một bể cá lớn, nhìn những sinh vật bơi lội, lòng tôi cũng như những con cá đó, đang lạc lối giữa những dòng nước mênh mông.
Cuối cùng, sau một thời gian dài, chúng tôi cũng về. Trên đường về, tôi không nói nhiều. Phong cũng nhận ra điều đó, nhưng anh chỉ đơn giản hỏi, “Em có vui không?”
“Em vui, nhưng…” tôi ngập ngừng, không biết phải nói gì.
“Nhưng sao?” Phong thúc giục, nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
“Nhưng anh đã quá bận rộn với công việc trong buổi hẹn hôm nay,” tôi thẳng thắn đáp.
“Anh xin lỗi. Anh sẽ cố gắng hơn trong lần sau,” Phong nói, có phần hối lỗi.
Tôi chỉ gật đầu. Tôi không muốn tạo áp lực cho anh, nhưng thật khó để chấp nhận rằng đôi khi những cuộc hẹn trở thành một sự lãng phí thời gian.
Khi về đến nhà, tôi ngả người xuống giường, thở dài. Ngày nghỉ không như tôi mong đợi, và những vấn đề xung quanh vẫn còn chờ đợi.
Dù cho buổi hẹn đã qua đi, nhưng cảm giác mệt mỏi trong công việc và trong tình yêu vẫn còn đeo bám. Tôi quyết định sẽ cần phải suy nghĩ thật kỹ về những gì đã xảy ra, và về tương lai của chúng tôi.
Có lẽ, tôi cần phải dành nhiều thời gian hơn cho bản thân, và cả cho những điều thật sự quan trọng trong cuộc sống.
Đăng bởi | Vodanhthanlang |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |