Người hùng bí ẩn đã cứu tôi
Vừa bước ra khỏi tòa nhà Đại Hưng, tâm trí tôi vẫn chưa thôi xoay quanh cuộc gặp gỡ với Thương Lan.
Người phụ nữ đó đầy bí ẩn, và tôi không thể bỏ qua cảm giác rằng cô ấy đang giấu điều gì đó.
Dù chưa có bằng chứng cụ thể, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng Đại Hưng không hoàn toàn trong sạch.
Những gì xảy ra trong văn phòng ấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Tôi cần thêm thời gian, thêm bằng chứng để hiểu rõ hơn về sự liên quan của Thương Lan và hai người đàn ông kia.
Khi bước ra khỏi tòa nhà và chuẩn bị rời đi, một hình ảnh quen thuộc thoáng qua mắt tôi – chiếc ô tô màu đen của Phong.
Chiếc xe lướt nhanh trên con phố đông đúc. Tại sao anh lại ở đây? Anh đã nói với tôi rằng anh đang bận việc gia đình và sẽ về quê một tuần, vậy tại sao anh lại có mặt ở khu vực này, nơi mà tôi vừa điều tra?
Sự nghi ngờ dâng lên trong lòng, không thể bỏ qua được cảm giác lạ lùng này, tôi vội vã lên xe của mình và bắt đầu theo đuôi chiếc xe của Phong.
Tim tôi đập nhanh, vừa hoang mang vừa muốn tìm ra sự thật. Phong là người mà tôi đã tin tưởng, người mà tôi đang yêu.
Nhưng cuộc sống đôi khi không đơn giản như ta tưởng, và không phải ai cũng hoàn toàn chân thật với ta.
Sau một quãng đường, chiếc xe của Phong dừng lại trước một quán cà phê nhỏ nằm trong con hẻm yên tĩnh.
Tôi quan sát từ xa, cố gắng không để lộ sự hiện diện của mình. Chưa đầy vài phút sau, một người đàn ông bước vào quán – và tôi không thể nhầm lẫn được. Đó chính là Hân Nam, bạn trai cũ của tôi.
Hân Nam và Phong? Họ quen biết nhau sao? Sự bất ngờ tràn ngập trong tôi. Hai người này chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau trước đây, và cả hai chưa từng đề cập đến việc họ quen biết nhau. Có chuyện gì giữa họ?
Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này. Nhận ra mình không thể mạo hiểm để lộ danh tính, tôi vội vàng kéo mũ xuống thấp và đeo khẩu trang kín mít, cố gắng che đi khuôn mặt.
Tôi bước vào quán cà phê, cố gắng giữ khoảng cách với họ.
Ánh mắt tôi nhanh chóng tìm kiếm một chỗ ngồi đủ gần để có thể nghe lén cuộc trò chuyện, nhưng cũng đủ xa để họ không nghi ngờ. Cuối cùng, tôi chọn một cái bàn ở góc, chỉ cách họ vài bước chân.
Hai người ngồi đối diện nhau, nhưng gương mặt Phong lẫn Nam đều không thể hiện rõ ràng cảm xúc.
Cuộc trò chuyện của họ bắt đầu với những cử chỉ nhẹ nhàng, không có gì bất thường. Tuy nhiên, âm lượng họ nói chuyện quá nhỏ khiến tôi không thể nghe rõ.
Từ xa, tôi chỉ có thể thấy miệng họ mấp máy, nhưng không thể đoán được nội dung cuộc nói chuyện.
Tôi cố gắng căng tai, mắt nhìn lén từng biểu cảm, nhưng mọi thứ đều vô ích. Mọi cử động nhỏ của họ dường như đều có tính toán.
Họ không phải đang gặp gỡ ngẫu nhiên, và tôi biết cuộc trò chuyện này có thể ẩn chứa điều gì đó quan trọng. Nhưng là gì?
Một thoáng do dự lướt qua, nhưng tôi quyết định di chuyển lại gần hơn. Bàn chân tôi nhẹ nhàng bước đi trong không gian yên tĩnh của quán cà phê, cố gắng không gây ra tiếng động nào.
Khi tôi chỉ còn cách họ một bàn, mọi thứ đột nhiên hỗn loạn.
Tiếng hét chói tai của một cô gái vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong quán.
Tôi quay đầu lại và thấy một nam thanh niên vừa giật lấy chiếc túi xách từ tay cô gái rồi chạy nhanh ra khỏi quán. Mọi người đều hoảng hốt, không ai dám hành động, và tôi nhận ra rằng mình phải làm gì.
Bản năng cảnh sát trong tôi ngay lập tức trỗi dậy. Đáng lẽ tôi có thể chọn ở lại và tiếp tục theo dõi cuộc gặp của Nam và Phong, nhưng nghề nghiệp không cho phép tôi phớt lờ sự việc đang diễn ra ngay trước mắt.
Tôi biết mình không có sự lựa chọn nào khác.
Không kịp suy nghĩ thêm, tôi bật dậy và lao ra ngoài, theo sát tên cướp. Anh ta đã vượt qua đám đông trước quán và bắt đầu chạy dọc theo con phố.
Dù có thể đoán được rằng cuộc trò chuyện giữa Nam và Phong sẽ tiết lộ nhiều điều quan trọng, nhưng làm sao tôi có thể đứng yên khi có người đang cần sự giúp đỡ?
Tên cướp nhanh chóng lẩn vào một ngõ hẹp. Hắn có vóc dáng cao và đôi chân dài, nhưng tôi đã quá quen với việc đuổi theo những kẻ phạm tội như thế này.
Dù hắn chạy nhanh, tôi cũng không hề chậm hơn. Đôi giày cao gót không hề giúp ích gì cho tôi trong tình huống này, nhưng việc phải đuổi theo kẻ cướp đã trở thành bản năng sau bao năm làm cảnh sát.
Con ngõ dẫn chúng tôi qua nhiều đoạn rẽ, nhưng hắn vẫn không thể trốn thoát.
Cuối cùng, sau vài phút rượt đuổi, tôi tăng tốc và với một cú lao người, tôi tóm lấy cổ áo hắn và đè hắn xuống đất.
"Tên khốn!" Tôi gằn giọng, dùng lực giữ chặt tay hắn phía sau lưng, đảm bảo rằng hắn không còn cơ hội nào để tẩu thoát. Người đi đường bắt đầu tụ tập lại, ánh mắt đầy thán phục lẫn tò mò.
Tên cướp giãy giụa nhưng vô ích. "Bỏ ra! Tôi không làm gì cả!"
"Đừng phí lời," tôi nói, siết chặt cổ tay hắn. "Anh không chỉ bị bắt vì tội cướp giật, mà còn vì đã gặp đúng người."
Tuy nhiên trong thoáng phút tôi xuống xức, hắn bất ngờ quay người lại, trong tay cầm một viên gạch lớn, ánh mắt lóe lên sự hung hãn.
Tôi đã không kịp phản ứng khi hắn lao về phía tôi, cánh tay rắn chắc của hắn quăng tôi mạnh vào bức tường bên cạnh.
Cú va đập mạnh khiến tôi choáng váng, đau nhói cả người, cơ thể dường như mất kiểm soát trong vài giây.
Tôi cố gắng đứng dậy nhưng đôi chân run rẩy và đầu óc quay cuồng, cảnh vật xung quanh dần mờ đi.
Trong lúc đó, tôi thấy tên cướp tiến lại gần, gương mặt vặn vẹo đầy thù hằn, tay hắn cầm viên gạch chuẩn bị đập vào đầu tôi.
Cả thân thể tôi như bị đóng băng, không thể cử động. Đây có thể là kết thúc cho tôi sao? Tôi cố gắng lấy lại sự tỉnh táo, nhưng không thể. Viên gạch giơ lên cao, ánh mắt hắn bừng lên sự tàn ác.
Ngay khi tôi tưởng như mọi thứ sắp kết thúc, một bóng người bất ngờ xuất hiện.
Một cú đá mạnh mẽ từ phía sau đập thẳng vào lưng tên cướp, khiến hắn ngã nhào vào bức tường đối diện với tiếng "rầm" lớn. Viên gạch rơi khỏi tay hắn, vỡ vụn trên mặt đất.
Tôi còn đang choáng váng, đầu óc mụ mị vì cú va đập vừa rồi, nhưng trong lúc mơ hồ, tôi có thể thấy người vừa ra tay cứu tôi là một chàng trai trẻ, mặc một bộ quần áo màu đen, đội mũ lưỡi trai kéo thấp che khuất khuôn mặt và đeo khẩu trang kín mít.
Anh ta di chuyển nhanh chóng và điệu nghệ, như thể được huấn luyện từ trước.
Tôi chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt của anh ta khi anh quay lưng, tung thêm một cú đấm vào tên cướp, khiến hắn hoàn toàn bất tỉnh.
Khi tên cướp ngã xuống đất, tôi cố gắng lấy lại sự tỉnh táo, nhưng mọi thứ quá nhanh. Bụng tôi vẫn quặn thắt sau cú va chạm, và mắt tôi còn hơi mờ.
Khi tôi cố gắng đứng lên và nhìn quanh, chàng trai bí ẩn đã biến mất như một bóng ma, nhanh chóng như lúc anh ta xuất hiện.
Tôi đứng dậy, lắc đầu để xua tan cảm giác choáng váng. Tên cướp nằm gục dưới đất, không còn động đậy.
Chàng trai bí ẩn đã biến mất, không để lại dấu vết nào ngoài hình ảnh mơ hồ trong đầu tôi. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, và tôi không kịp nhìn rõ mặt anh ta, chỉ nhớ rằng người đó đã cứu mạng tôi.
Tôi thở dài, nhìn xuống tên cướp trước mặt. Bản năng của một cảnh sát khiến tôi phải nhanh chóng trấn tĩnh và xử lý tình huống.
Người dân bắt đầu tụ tập lại, ánh mắt tò mò và ngưỡng mộ. Một vài người gọi điện thoại báo cảnh sát địa phương.
Trong lúc chờ đợi, tôi cúi xuống kiểm tra tên cướp, trói tay hắn lại để đảm bảo hắn không thể gây thêm chuyện gì nữa.
Người đàn ông mạnh mẽ này đã suýt lấy mạng tôi, và nếu không có sự xuất hiện bất ngờ của chàng trai bí ẩn, có lẽ tôi đã không còn đứng đây.
Dù cho nghề nghiệp cảnh sát cho tôi khả năng chiến đấu và ứng phó với những tình huống nguy hiểm, tôi không thể phủ nhận rằng đôi khi may mắn và sự can thiệp từ người khác cũng là yếu tố quan trọng.
Vài phút sau, cảnh sát khu vực có mặt. Tôi giao tên cướp cho họ, cung cấp mọi thông tin cần thiết về vụ việc, nhưng đầu óc tôi không ngừng quay cuồng với những câu hỏi.
Chàng trai đó là ai? Tại sao anh ta lại xuất hiện đúng lúc như vậy? Anh ta có liên quan gì đến cuộc gặp của Phong và Hân Nam, hay đơn giản chỉ là một người qua đường tốt bụng?
Khi mọi thủ tục đã hoàn tất, tôi quay trở lại quán cà phê. Quán đã trở lại yên tĩnh, nhưng không còn dấu vết của Phong và Hân Nam.
Cả hai đã rời đi từ lúc nào mà tôi không hề hay biết. Cơ hội nghe lén cuộc trò chuyện của họ đã trôi qua, và tôi cảm thấy tiếc nuối vô cùng.
Tôi ngồi xuống ghế, cảm giác mệt mỏi dâng lên. Cú va đập vừa rồi vẫn còn khiến cơ thể tôi đau nhức, nhưng điều khiến tôi khó chịu hơn cả là sự mất kiểm soát.
Tôi đã để vuột mất một cơ hội quan trọng, và bây giờ tôi không biết phải tiếp tục từ đâu.
Cuộc gặp của Phong và Hân Nam chắc chắn không phải là ngẫu nhiên. Hai người đó đang giấu giếm điều gì, và tôi phải tìm ra nó.
Dù có bị phân tâm bởi vụ cướp, nhưng trực giác của tôi mách bảo rằng sự xuất hiện của chàng trai bí ẩn cũng có điều gì đó bất thường. Không ai xuất hiện đúng lúc như vậy mà không có lý do.
Tôi tự nhủ rằng mọi chuyện chưa kết thúc. Còn quá nhiều điều ẩn giấu sau sự việc hôm nay, và tôi không thể bỏ cuộc.
Phong và Nam đều có vai trò trong một trò chơi lớn hơn mà tôi chưa hiểu rõ, nhưng tôi chắc chắn rằng mình sẽ không dừng lại cho đến khi biết được sự thật.
Đăng bởi | Vodanhthanlang |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |