Tin nhắn bí ẩn từ người ẩn danh
Sau vụ cướp và cuộc gặp gỡ đầy bí ẩn giữa Phong và Hân Nam, tôi trở về nhà mà đầu óc rối bời.
Mặc dù đã xảy ra rất nhiều chuyện trong ngày, nhưng hình ảnh Phong ngồi cùng Hân Nam trong quán cà phê vẫn ám ảnh tôi.
Hai người họ, bằng cách nào đó, quen biết nhau, và điều này làm tôi không thể không nghi ngờ.
Nằm trên giường, tôi nhìn trân trân lên trần nhà, suy nghĩ liên tục xoay quanh cuộc gặp gỡ đó.
Cả hai đều là những người quan trọng trong cuộc đời tôi. Hân Nam là quá khứ, còn Phong là hiện tại. Nhưng tại sao họ lại gặp nhau? Và tại sao Phong lại nói dối tôi rằng anh đang về quê?
Tôi không thể ngủ được, tâm trí cứ lặp đi lặp lại những hình ảnh và suy đoán. Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm, tôi quyết định phải hành động.
Tôi mở điện thoại và nhắn tin cho Phong, một tin nhắn đơn giản nhưng đầy ẩn ý:
“Anh đang ở đâu? Mọi thứ ổn chứ?”
Tôi cố gắng giữ giọng điệu bình thường nhất có thể, không để lộ sự nghi ngờ. Một lát sau, điện thoại rung lên, tin nhắn từ Phong hiện ra:
“Anh vẫn ở quê, mọi thứ ổn. Sao em hỏi vậy?”
Tôi cau mày, cảm giác bất an trong lòng ngày càng rõ rệt. Anh vẫn đang nói dối. Tôi vừa thấy anh ở thành phố này, chỉ cách vài tiếng trước, vậy mà anh vẫn khẳng định rằng mình đang ở quê.
Tôi quyết định thử gặng hỏi thêm. “Cái tin nhắn sang hôm đó, rốt cuộc là anh dấu em gì đúng đó đúng không?"
Tôi nhắn lại, cố tình đưa ra một câu hỏi không rõ ràng để xem phản ứng của anh.
Vài phút trôi qua trong im lặng. Tôi nằm trên giường, cảm giác tim đập mạnh trong lồng ngực, chờ đợi câu trả lời của anh.
Rồi đột nhiên, hình ảnh của Phong trong buổi sáng lại hiện lên trong tâm trí tôi – cái cách mà anh giật mình, hoảng hốt khi tôi đề cập đến tin nhắn đó.
Anh gần như giật phăng điện thoại khỏi tay tôi, không muốn cho tôi xem nội dung tin nhắn. Tại sao anh lại hành xử như vậy? Điều gì mà anh đang cố giấu?
Một âm thanh tin nhắn vang lên. Phong cuối cùng đã trả lời:
“Chỉ là một tin nhắn mật về công việc thôi mà. Về dự án làm ăn của công ty. Để anh gửi lại ảnh chụp màn hình cho em xem nhé.”
Anh nói như thể đó là chuyện bình thường, nhưng trong lòng tôi, cảm giác nghi ngờ ngày càng lớn. Tôi chờ đợi bức ảnh chụp màn hình từ Phong với sự căng thẳng bao trùm.
Không lâu sau, bức ảnh hiện lên trong hộp tin nhắn của tôi. Nội dung của tin nhắn đúng như Phong đã nói: một cuộc trao đổi liên quan đến dự án làm ăn nào đó.
Tất cả đều có vẻ rất hợp lý, và thời gian gửi tin nhắn hoàn toàn trùng khớp với thời điểm mà anh đã nhắn cho tôi sáng hôm đó.
Tôi nhìn bức ảnh một lúc lâu, cố gắng tìm kiếm một sơ hở, một điểm bất thường nào đó. Tất cả mọi thứ dường như hoàn hảo.
Nếu không biết rõ hơn, tôi có thể đã tin rằng đây đúng là tin nhắn anh đã gửi sáng nay. Nhưng cảm giác bất an vẫn không rời bỏ tôi.
Tại sao anh phải che giấu chuyện này? Nếu tất cả chỉ đơn giản là một dự án làm ăn, tại sao anh lại tỏ ra bối rối khi tôi nhắc đến nó? Và tại sao anh phải gặp Hân Nam một cách bí mật như vậy?
Mặc dù bức ảnh chụp màn hình trông rất thuyết phục, tôi không thể ngừng nghi ngờ rằng Phong đã chỉnh sửa hoặc che giấu điều gì đó.
Anh đã có đủ thời gian để xóa tin nhắn gốc và thay bằng một tin nhắn khác, thứ mà anh muốn tôi tin.
Lý trí mách bảo tôi rằng có điều gì đó không ổn. Mọi chuyện quá trùng hợp và quá hoàn hảo để là sự thật. Sự nghi ngờ trong lòng tôi về Phong càng lớn dần.
Tôi bắt đầu suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra gần đây – từ vụ tin nhắn, đến cuộc gặp giữa anh và Hân Nam.
Mọi thứ đều như những mảnh ghép của một bức tranh phức tạp, và Phong đang đóng vai trò trung tâm trong tất cả.
Cả đêm tôi không thể ngủ được. Tâm trí xoay quanh những câu hỏi không lời giải đáp. Phong đã trở nên xa lạ với tôi, và tôi biết mình không thể tin tưởng anh một cách mù quáng nữa.
Tôi cần phải tìm ra sự thật, dù nó có đau đớn đến đâu.
Khi nhìn lại tin nhắn trên điện thoại, tôi tự nhủ với bản thân rằng không thể để cảm xúc chi phối.
Tôi là cảnh sát, và tôi cần phải giữ đầu óc tỉnh táo. Có quá nhiều điều bất thường trong mối quan hệ giữa Phong và Hân Nam, và tôi sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra mọi chuyện.
Sự thật sẽ sớm được phơi bày, dù có khó khăn đến thế nào.
Ngay sau khi tôi nhận được tin nhắn từ Phong với hình ảnh chụp màn hình kia, chưa kịp suy nghĩ nhiều, điện thoại lại rung lên một lần nữa.
Nhưng lần này, đó không phải là tin nhắn từ Phong hay ai khác trong danh bạ của tôi. Màn hình hiện lên một số lạ, không có tên người gửi.
Tôi nheo mắt nhìn vào màn hình. Đập vào mắt tôi là tên người gửi vô cùng kỳ lạ: “Người ẩn danh”.
Tò mò, tôi mở tin nhắn và đọc nội dung:
“You won't believe the content of that text message, right?”
("Cô không tin nội dung của tin nhắn đó, phải không?")
Tôi sững người, tim đập mạnh. Làm sao người này biết tôi đang suy nghĩ gì? Rõ ràng tôi không hề chia sẻ sự nghi ngờ của mình với ai. Ngay lập tức, tôi nhắn lại, hỏi dứt khoát:
“Anh là ai? Tại sao anh lại biết chuyện này?”
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ đợi phản hồi. Những giây phút trôi qua dường như kéo dài vô tận.
Trong lòng tôi rộn lên cảm giác lo lắng, nhưng cũng không kém phần tò mò. Một phần tôi muốn biết người này là ai, phần khác lại sợ rằng sự thật đang dần hé lộ sẽ còn nhiều điều đáng sợ hơn.
Điện thoại rung lên. Tin nhắn tiếp theo xuất hiện:
“Tôi là người đã cung cấp cho cô thông tin về hai người đàn ông có cùng họ Trần đó.”
Đọc đến đây, tôi lập tức nhớ lại vụ việc trước đây – hai người đàn ông họ Trần có liên quan đến tổ chức bí ẩn kia, nhưng tôi chưa có bằng chứng cụ thể nào để chứng minh sự dính líu của họ.
Lần trước, tôi cũng nhận được thông tin từ một nguồn ẩn danh, và giờ đây kẻ đó lại xuất hiện lần nữa, như một bóng ma đang theo dõi tôi từ trong bóng tối.
Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng lòng tôi bắt đầu tràn ngập sự nghi ngờ và cảm giác không an toàn. Tại sao người này lại xuất hiện vào đúng lúc như vậy?
Tại sao hắn biết về tin nhắn giữa tôi và Phong, biết rằng tôi không tin tưởng vào nội dung mà Phong đã gửi cho tôi?
Có phải tất cả chỉ là ngẫu nhiên, hay có một bàn tay vô hình đang thao túng mọi thứ xung quanh tôi?
“Anh muốn gì?” – Tôi nhắn lại, trong lòng có cảm giác rùng mình.
Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng kéo dài. Người gửi tin nhắn không hồi âm ngay lập tức như lần trước, khiến tôi cảm thấy như mình đang bị bỏ rơi trong bóng tối, không biết phải làm gì tiếp theo.
Tôi nhìn quanh căn phòng, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên bức tường, tạo ra những bóng đen kỳ lạ. Cảm giác bất an cứ lớn dần trong tôi.
Người ẩn danh này rõ ràng biết quá nhiều về những điều đang xảy ra xung quanh tôi, từ việc Phong gửi tin nhắn, đến vụ việc liên quan đến hai người đàn ông họ Trần.
Hắn không chỉ là một người ngoài cuộc, mà dường như đang đóng một vai trò quan trọng trong cuộc điều tra của tôi.
Điều này khiến tôi tự hỏi: người ẩn danh này là bạn hay thù? Liệu hắn đang giúp tôi, hay chỉ đang thao túng tôi để đạt được mục đích riêng?
Không thể ngồi yên với quá nhiều câu hỏi không lời giải đáp, tôi quyết định nhắn thêm một lần nữa, dứt khoát hơn:
“Anh đang theo dõi tôi đúng không? Nếu anh có thông tin, hãy nói rõ. Tôi không có thời gian để chơi trò này.”
Tôi đợi. Một lần nữa, cảm giác thời gian như kéo dài vô tận, mỗi giây trôi qua là một cơn đau nhẹ trong lòng.
Bản năng cảnh sát của tôi thôi thúc phải hành động, nhưng tôi không biết phải bắt đầu từ đâu khi đối mặt với một kẻ vô hình, không để lại dấu vết nào ngoài những tin nhắn bí ẩn.
Cuối cùng, điện thoại lại rung lên. Một tin nhắn mới xuất hiện, lần này có vẻ dài hơn:
“Tôi không theo dõi cô. Nhưng tôi biết nhiều hơn những gì cô tưởng. Nếu cô thực sự muốn biết sự thật về Phong, hãy tiếp tục điều tra vụ việc của hai người đàn ông họ Trần. Mọi câu trả lời đều nằm ở đó. Và hãy nhớ, không phải tất cả mọi người xung quanh cô đều trung thực.”
Tin nhắn này khiến tôi dừng lại, tim đập nhanh hơn. Có lẽ người này không hoàn toàn là kẻ thù.
Nhưng hắn cũng không hoàn toàn là đồng minh. Một người biết quá nhiều, nhưng chỉ cho tôi những mảnh ghép nhỏ, dường như đang thử thách lòng kiên nhẫn của tôi.
Tôi muốn hỏi thêm nhiều thứ – về Phong, về hai người đàn ông họ Trần, về mọi sự thật đằng sau những gì đang diễn ra.
Nhưng cảm giác từ lời nhắn cuối cùng của hắn khiến tôi nhận ra rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời dễ dàng như vậy. Người ẩn danh này chỉ đang dẫn dắt tôi tới đâu đó, buộc tôi phải tự mình khám phá.
Cầm điện thoại, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình. Tin nhắn của người ẩn danh như một lời cảnh báo, và tôi biết rằng từ giờ trở đi, mọi thứ sẽ càng phức tạp và nguy hiểm hơn.
Phong, người mà tôi đã tin tưởng, giờ đây lại trở thành đối tượng nghi ngờ. Những bí ẩn xung quanh hai người đàn ông họ Trần cũng không thể lờ đi.
Tôi phải tiếp tục cuộc điều tra này, không chỉ vì công việc mà còn vì chính bản thân mình.
Người ẩn danh đã chỉ ra rằng sự thật không chỉ đơn giản nằm ở bề mặt, mà còn ẩn sâu trong những người tôi tưởng đã hiểu rõ.
Và điều này khiến tôi càng quyết tâm hơn – không thể để bất cứ ai, kể cả Phong, lừa dối tôi thêm lần nào nữa.
Đăng bởi | Vodanhthanlang |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |