Tôi phải gặp lại Thương Lan
Sáng hôm sau, tôi đến sở làm mà trong đầu vẫn còn quay cuồng với tin nhắn cuối cùng từ kẻ ẩn danh. Hắn đã để lại lời nhắn đầy khiêu khích:
“Do you want to arrest this criminal organization? So from tomorrow, come to the office. I will help you.”
("Cô muốn bắt tổ chức tội phạm này không? Vậy từ ngày mai, hãy đến văn phòng. Tôi sẽ giúp cô.")
Lời nhắn của hắn khiến tôi không thể ngừng suy nghĩ. Hắn là ai? Tại sao lại biết quá nhiều về vụ án này, về tôi, và cả về những mối nghi ngờ tôi đang gặp phải?
Hắn là bạn hay là kẻ địch? Dù là gì đi nữa, tôi cũng không thể bỏ qua những manh mối quý giá mà hắn cung cấp. Tuy nhiên, tin tưởng một kẻ ẩn danh là điều mà lý trí của tôi không cho phép.
Trước khi rời nhà, tôi cẩn thận xem xét mọi con đường từ nhà đến sở. Tôi đi chậm hơn thường ngày, mắt dõi theo từng góc phố, từng chiếc xe qua lại, kiểm tra xem có ai đang theo dõi mình không.
Nhưng dù cố gắng đến đâu, tôi cũng không phát hiện được bất cứ điều gì khả nghi. Không có dấu hiệu nào cho thấy tôi bị theo dõi.
Kẻ ẩn danh này thật sự quá kín đáo, hoặc hắn đang sử dụng những phương thức khác để nắm bắt thông tin về tôi.
Khi đến sở, tôi không thể nào tập trung vào công việc như bình thường. Tâm trí tôi không ngừng nghĩ đến lời hứa của kẻ ẩn danh kia.
Tôi đã thử gửi cho hắn một tin nhắn ngắn gọn: “Tôi đã đến văn phòng”, nhưng chờ mãi, không có hồi đáp.
Cảm giác bồn chồn và khó chịu lan tỏa trong tôi. Hắn đã gợi lên sự tò mò của tôi, khiến tôi như mắc vào một trò chơi kỳ lạ mà mình không thể thoát ra.
Hắn có vẻ như nắm được toàn bộ diễn biến của câu chuyện này, nhưng lại không vội vàng cung cấp mọi thứ. Mỗi lời nhắn của hắn như một câu đố, một manh mối dẫn tôi tới đâu đó mà tôi chưa biết rõ.
Thời gian trôi qua, tôi vẫn không nhận được phản hồi từ hắn. Cứ thế, tôi chìm vào công việc trong trạng thái nửa lo âu, nửa mong đợi.
Rồi, bất ngờ, điện thoại của tôi rung lên. Một tin nhắn mới hiện ra từ số lạ kia. Hắn cuối cùng cũng đã trả lời:
“Hãy đến tập đoàn Đại Hưng. Ở đó cô sẽ có manh mối đầu tiên.”
Tôi đọc đi đọc lại dòng tin nhắn này. Tập đoàn Đại Hưng? Vậy là hắn muốn tôi quay trở lại đó, nhưng với lý do gì?
Lần trước khi tôi đến, tôi đã cố gắng tìm hiểu những manh mối liên quan đến hai người đàn ông họ Trần, và không thu hoạch được gì nhiều ngoài việc gặp Thương Lan – một nữ tổng tài quyền lực và quyến rũ.
Đại Hưng có liên quan đến tổ chức tội phạm hay không, tôi vẫn chưa thể chắc chắn, nhưng điều này dường như đưa tôi quay trở lại điểm xuất phát.
Tôi nhắn lại cho kẻ ẩn danh với tâm trạng nặng nề: “Tôi đã lần theo đầu mối đến đó và chưa thu hoạch được gì.”
Ngay sau đó, tin nhắn phản hồi lại từ hắn khiến tôi không khỏi giật mình:
“Đó là vì cô đến đó điều tra theo hướng nghi ngờ Đại Hưng có liên kết với tổ chức đó. Hãy đến đó với tâm thế nhờ Đại Hưng giúp đỡ. DAI HUNG is friend.”
Tôi đọc lại dòng tin nhắn ấy nhiều lần, cố gắng hiểu rõ ý nghĩa của nó. Đại Hưng là bạn?
Vậy là hắn đang ám chỉ rằng tôi đã đi sai hướng khi nghi ngờ tập đoàn này có liên quan đến tổ chức tội phạm mà tôi đang điều tra.
Hắn đang muốn tôi thay đổi cách tiếp cận, không phải coi Đại Hưng là đối thủ, mà là đồng minh trong cuộc chiến này.
Nhưng liệu tôi có thể tin vào lời nói của kẻ ẩn danh này? Tập đoàn Đại Hưng thực sự có một vai trò gì đó trong câu chuyện, nhưng vai trò đó là gì?
Họ là nạn nhân, hay họ thật sự có liên hệ với tổ chức ngầm kia mà tôi chưa phát hiện ra?
Tôi quyết định ngồi lại, suy nghĩ kỹ về mọi điều. Nếu lời của kẻ ẩn danh là thật, tôi sẽ phải tiếp cận Thương Lan – nữ tổng tài của Đại Hưng – một lần nữa, nhưng lần này, không phải để điều tra mà là để nhờ sự giúp đỡ.
Có thể trong nội bộ của Đại Hưng, cô ta biết điều gì đó, hoặc chính tập đoàn này đã bị tổ chức kia thao túng từ phía sau.
Nhưng tôi không thể quên được những gì đã thấy trước đó – Thương Lan, một người phụ nữ mạnh mẽ và khôn khéo, với vẻ bề ngoài hoàn hảo của một nữ doanh nhân thành đạt.
Nếu Đại Hưng thực sự đang ẩn chứa bí mật gì, cô ấy sẽ không dễ dàng để lộ ra.
Suy nghĩ này khiến tôi do dự. Mọi thứ đang trở nên quá phức tạp, và giờ đây tôi không chỉ phải đối mặt với những bí ẩn từ tổ chức tội phạm, mà còn phải đặt câu hỏi về lòng tin của mình đối với những người xung quanh – kể cả Phong.
Điện thoại trong tay tôi vẫn nóng từ những dòng tin nhắn trước. Tôi quyết định không thể bỏ qua manh mối mà kẻ ẩn danh cung cấp.
Dù hắn có là ai, rõ ràng hắn biết nhiều hơn những gì tôi có thể tìm ra một mình. Nhưng lần này, tôi sẽ phải cảnh giác hơn bao giờ hết. Nếu Đại Hưng thực sự là "bạn", thì kẻ thù thật sự đang ở đâu?
Với một lòng đầy nghi ngờ nhưng không có lựa chọn nào khác, tôi quyết định sẽ thực hiện theo chỉ dẫn của kẻ ẩn danh.
Ngày mai, tôi sẽ quay lại Đại Hưng, không phải để điều tra, mà để tìm kiếm sự giúp đỡ từ chính nơi mà tôi từng nghi ngờ là trung tâm của mọi vấn đề.
Cuộc chiến này dường như còn dài và phức tạp hơn tôi tưởng. Và kẻ ẩn danh kia, dù là bạn hay thù, chắc chắn sẽ tiếp tục dõi theo từng bước đi của tôi.
Khi bước vào phòng làm việc của Thương Lan, tôi tiếp tục không thể ngăn mình khỏi cảm giác bị đè nặng bởi khí chất áp đảo của cô tổng tài.
Thương Lan ngồi ngay trước mặt tôi, trong bộ trang phục công sở tinh tế, khiến người khác không thể rời mắt.
Tôi đến đây với lời nhắn trong đầu: “DAI HUNG is friend.” Nhưng bây giờ, đối diện với Thương Lan, tôi lại cảm thấy sự tự tin ban đầu của mình bị lung lay.
Làm thế nào tôi có thể bắt đầu cuộc điều tra này? Mọi thứ đều quá mơ hồ, và tôi thậm chí không biết mình nên tiếp cận thế nào.
Chẳng lẽ tôi phải thừa nhận rằng tôi, một cảnh sát, đã đến đây để kết bạn với Đại Hưng và nhờ “người bạn” này điều tra về hai người đàn ông bí ẩn kia?
Tôi im lặng trong giây lát, không biết nói gì cho đúng. Đúng lúc đó, Thương Lan đột ngột lên tiếng, ánh mắt của cô sắc bén như nhìn thấu tâm can tôi.
“Cô đến đây có chuyện gì? Tại sao lại nhắc đến Đại Hưng trong vụ án mà cô đang điều tra?”
Bị hỏi dồn dập, tôi buột miệng nói ra: “Có… có người đã nói với tôi rằng nếu tôi đến đây, tôi sẽ có manh mối về vụ án.
Người đó nói rằng Dai Hưng không có liên quan gì đến tổ chức tội phạm kia và bảo tôi đến nhờ vả…”
Thương Lan nghe xong, gương mặt cô thoáng hiện lên một nét suy tư, như thể cô nhận ra điều gì đó. Cô trầm mặc trong giây lát, ánh mắt dần thay đổi.
Rồi, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng không kém phần quyền lực xuất hiện trên môi cô. “Tôi hiểu rồi,” cô nói, giọng điệu đầy ẩn ý. “Vậy cô muốn nhờ tôi điều tra vụ gì?”
Câu hỏi của Thương Lan làm tôi bối rối. Cô không tỏ ra phản đối hay cười nhạo việc tôi đến đây với tâm thế “nhờ vả” như tôi tưởng.
Ngược lại, cô có vẻ sẵn sàng hợp tác, nhưng sự sắc sảo trong ánh mắt khiến tôi biết rằng Thương Lan không phải là người dễ bị dắt mũi. Tôi phải cẩn thận.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. "Tôi đang điều tra hai người đàn ông có họ Trần. Họ bị tình nghi có liên quan đến một tổ chức chuyên đánh cắp dữ liệu mạng.
Theo những thông tin mà tôi có được, hai người đàn ông này từng có một số giao dịch hoặc mối liên hệ với tập đoàn Đại Hưng."
Thương Lan khẽ nhíu mày, nghe tôi nói với sự tập trung cao độ. Cô không tỏ ra ngạc nhiên, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm thật sự từ phía cô. Cô gật đầu, ra hiệu cho tôi tiếp tục.
"Tôi biết rằng thông tin này còn rất mơ hồ và chưa đủ bằng chứng. Nhưng hai người đàn ông này có khả năng đã lợi dụng các hợp đồng hoặc giao dịch để thực hiện hành vi bất hợp pháp của họ.
Cả hai đều có họ Trần, và theo các nguồn tin, một trong số họ đã từng làm việc với Đại Hưng."
Thương Lan im lặng sau khi nghe tôi trình bày. Cô không vội vàng đưa ra phản hồi, mà nhìn tôi với ánh mắt đầy suy tư, như đang cân nhắc điều gì đó rất quan trọng.
Không khí trong phòng dường như càng trở nên căng thẳng hơn, khiến tôi không khỏi cảm thấy áp lực.
Rồi, sau một hồi im lặng, Thương Lan lên tiếng. “Vậy là cô muốn tôi giúp cô điều tra về hai người đàn ông này? Họ Trần, đúng không?”
Tôi gật đầu, cảm thấy một sự căng thẳng bất chợt dâng lên trong lòng. Thương Lan đứng dậy, tiến tới cửa sổ lớn của văn phòng, nhìn ra xa, giọng nói của cô trở nên trầm ngâm hơn.
“Họ Trần… Cô nói đúng, tôi có nghe đến cái tên này trong một vài hợp đồng làm ăn trước đây.
Tuy nhiên, Đại Hưng không liên quan đến bất kỳ hành vi bất hợp pháp nào mà cô đang điều tra. Những gì chúng tôi làm đều là kinh doanh hợp pháp.”
Cô quay lại, ánh mắt sắc bén của cô dán chặt vào tôi. “Nhưng nếu cô nói hai người này có liên quan đến tổ chức đánh cắp dữ liệu, tôi sẵn sàng giúp cô, với một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Tôi hỏi, hơi lo lắng.
“Cô phải đảm bảo rằng những thông tin mà cô điều tra ra sẽ không ảnh hưởng đến uy tín và danh tiếng của Đại Hưng, nếu chúng tôi không thực sự liên quan đến tổ chức đó.
Tôi không muốn công ty của mình bị lôi vào những scandal không cần thiết.”
Tôi hiểu rõ yêu cầu của Thương Lan. Cô ta là một doanh nhân, và đối với cô, danh tiếng là tất cả.
Tôi không có bằng chứng cụ thể rằng Đại Hưng liên quan đến tổ chức tội phạm kia, và tôi không muốn làm tổn hại bất cứ ai vô tội trong quá trình điều tra của mình.
“Tôi hiểu. Tôi sẽ chỉ sử dụng những thông tin liên quan trực tiếp đến vụ án, và tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến Đại Hưng nếu không có bằng chứng xác thực.”
Tôi hứa chắc chắn, dù trong lòng vẫn còn nhiều lo ngại.
Thương Lan gật đầu, đôi môi cô nhếch lên một nụ cười hài lòng. “Tốt. Tôi sẽ giúp cô.”
Cuộc gặp gỡ này đã trở nên phức tạp hơn tôi tưởng. Thương Lan có vẻ không chỉ là một nữ tổng tài đơn thuần, cô ta biết nhiều hơn những gì cô ta nói ra.
Nhưng ít nhất, tôi đã mở được cánh cửa đầu tiên trong quá trình điều tra này, và tôi phải tiếp tục, dù con đường trước mắt còn nhiều điều chưa rõ ràng.
Đăng bởi | Vodanhthanlang |
Thời gian |