Bộ mặt thật
Tôi lao xe như bay trên con đường tối, trong lòng đầy lo lắng và hồi hộp. Điện thoại rung lên báo tin nhắn mới. Là Hạ.
Cô ấy vừa gửi cho tôi một định vị, kèm theo một dòng tin ngắn ngủi: "Hân Nam đã di chuyển."
Cảm giác căng thẳng bao trùm lấy tôi. Tôi biết Hạ không phải kiểu người hay hành động vội vã, nhưng tình huống này rõ ràng không hề ổn chút nào.
Tôi đạp ga mạnh hơn, chiếc xe lao vun vút giữa đêm, đường phố giờ này chỉ còn lác đác vài người qua lại.
Gió lạnh luồn vào qua khe cửa sổ, thổi bay những sợi tóc xõa ngang mặt nhưng tôi không có thời gian để quan tâm đến điều đó.
Mọi suy nghĩ giờ chỉ tập trung vào Hạ và Hân Nam. Có điều gì đó đang xảy ra, và tôi cần phải có mặt để kịp thời giải quyết.
Chỉ vài phút sau, tôi đến nơi mà Hạ đã gửi định vị. Dừng xe vội vàng bên lề đường, tôi nhìn quanh, ánh mắt lập tức dừng lại ở một bóng người quen thuộc.
Hạ đứng cách đó không xa, nép mình sau một cột đèn, gương mặt cô ấy căng thẳng nhưng không thể hiện quá rõ cảm xúc.
Tôi mau chóng xuống xe và bước nhanh về phía Hạ, lòng không ngừng dấy lên những suy nghĩ phức tạp.
“Chị!” Hạ ra hiệu cho tôi, thì thầm chỉ về phía trước.
Tôi quay đầu nhìn theo hướng cô ấy chỉ, tim đập mạnh hơn khi thấy cảnh tượng trước mắt. Ở phía đối diện con đường, Hân Nam đang đứng trước một nhà nghỉ.
Gương mặt anh ta lấp ló dưới ánh đèn đường, không còn vẻ đạo mạo tử tế thường ngày mà tôi từng biết. Chúng tôi đứng từ xa, quan sát mà không dám thốt ra lời nào.
Chỉ vài phút sau, tất cả sự nghi ngờ của chúng tôi đã được xác nhận. Một cô gái với thân hình nóng bỏng, mặc một chiếc váy ngắn cũn cỡn, bước ra từ nhà nghỉ và nhanh chóng tiến lại gần Hân Nam.
Cô ta bá vai bá cổ anh ta, nũng nịu như đã quen thân từ lâu. Cảnh tượng ấy làm tôi ngỡ ngàng, nhưng điều khiến tôi sững sờ hơn cả là thái độ của Hân Nam.
Khác xa với dáng vẻ đạo đức mà anh ta vẫn luôn thể hiện, lúc này Hân Nam chẳng khác nào một tên tra nam đầy mưu mô.
Hắn liên tục nói những lời tục tĩu, gạ gẫm cô gái ăn mặc mát mẻ kia, không chút ngượng ngùng hay e dè.
Tôi liếc qua Hạ, thấy gương mặt cô ấy không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng đôi tay lại siết chặt thành nắm đấm.
Rõ ràng Hạ đang cố gắng kìm nén sự tức giận. Sự im lặng của cô ấy báo hiệu một cơn bão sắp đến.
Trước khi tôi kịp nói gì, Hạ đã bất ngờ hét lên một tiếng “Này!” vang vọng giữa đêm.
Tôi giật mình quay lại nhìn cô ấy, nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy Hạ rút chiếc giày cao gót ra khỏi chân và ném thẳng vào mặt Hân Nam từ một khoảng cách xa đáng nể.
Chiếc giày cao gót bay vun vút trong không trung rồi đáp trúng mặt Hân Nam, khiến hắn lảo đảo lùi lại. Trước khi Hân Nam kịp hoàn hồn, Hạ đã cầm túi xách của mình lao tới.
Cô không ngừng quật chiếc túi xuống đầu, xuống vai hắn, những cú đánh mạnh mẽ và dồn dập. Hạ không nói một lời, chỉ dùng hành động để thể hiện sự phẫn nộ của mình.
Tôi đứng đó, vẫn chưa hoàn toàn hiểu được tình huống nhưng cũng không thể không bất ngờ trước sức mạnh của Hạ.
Cô ấy không hề yếu đuối như bề ngoài. Dù Hân Nam là đàn ông, nhưng trước cơn thịnh nộ của Hạ, hắn chỉ biết giơ tay lên để chắn đỡ, hoàn toàn bất lực.
Tôi lao tới, cố gắng can ngăn Hạ trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. "Dừng lại, Hạ! Bình tĩnh!" tôi hét lên, nhưng Hạ như không nghe thấy.
Cô ấy tiếp tục quật túi xách vào người Hân Nam một cách không thương tiếc.
Cuối cùng, tôi nắm lấy tay Hạ và kéo cô ấy ra xa, cố gắng kìm hãm cơn giận đang bùng lên trong cô. “Bình tĩnh, Hạ.
Đừng làm mọi chuyện phức tạp thêm,” tôi nói, giọng đầy lo lắng. Hạ thở hổn hển, đôi mắt cô ấy đỏ rực, nhưng cuối cùng cô ấy cũng chịu dừng lại.
Tôi thả tay ra và nhìn Hân Nam, người lúc này đã không còn vẻ bề ngoài hào nhoáng như thường ngày. Mặt hắn bầm tím, tóc tai rối bời, và hắn không ngừng chửi bới.
“Cô điên à? Chúng mày nghĩ mày là ai mà dám làm nhục tao thế này? Tao sẽ không để yên chuyện này đâu!” Hân Nam gào lên, đôi mắt đầy giận dữ và căm phẫn.
Hắn nhìn tôi và Hạ như thể chúng tôi là kẻ thù không đội trời chung.
Tôi bước lên, nhìn thẳng vào mặt Hân Nam, cố gắng giữ bình tĩnh. “Hân Nam, dừng lại đi. Chuyện đến mức này, anh còn muốn chối cãi gì nữa? Chúng tôi đã thấy hết rồi. Mọi thứ kết thúc rồi.”
Hân Nam cười khẩy, mắt hắn lóe lên sự khinh thường. “Thấy thì sao? Cô tưởng cô có quyền gì mà phán xét tôi? Chúng mày chẳng là gì cả, hiểu không? Tao muốn làm gì là việc của tao.”
Tôi nhìn hắn, cảm thấy thất vọng sâu sắc. Người đàn ông mà tôi từng yêu, người mà tôi đã tin tưởng và dành cho rất nhiều tình cảm, giờ đây lộ rõ bộ mặt xấu xa của mình.
Tôi trừng mắt nhìn Hân Nam, trong lòng hiện lên một chút tự giễu “Thì ra đều là diễn”.
Hắn không còn là Hân Nam mà tôi từng biết, không còn là người mà tôi từng nghĩ là tử tế, chính trực. Những lời lẽ cay độc của hắn chỉ làm rõ thêm sự đồi bại ẩn giấu bên trong.
Hạ lúc này đã nguôi ngoai phần nào, nhưng cô ấy vẫn nhìn Hân Nam với ánh mắt căm hờn. Tôi biết, đối với cô ấy, điều này không chỉ là sự phản bội của một người bạn trai, mà còn là sự sụp đổ của lòng tin.
“Tôi không ngờ anh lại là loại người này,” Hạ nói, giọng cô ấy lạnh lẽo, nhưng đầy quyết tâm. “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Hân Nam cười gằn, như thể mọi lời nói của Hạ chẳng có giá trị gì đối với hắn. “Tha thứ à? Cô nghĩ tôi cần sự tha thứ của cô sao? Cô chỉ là một con nhóc ngu ngốc, bị dắt mũi mà thôi.”
Cơn tức giận lại bùng lên trong tôi, nhưng lần này tôi không để nó kiểm soát. Tôi nhìn Hân Nam một lần cuối, rồi quay sang Hạ. “Chúng ta đi thôi, Hạ. Đừng phí thêm thời gian với hạng người này nữa.”
Hạ lặng lẽ gật đầu, cô ấy vẫn còn giận dữ, nhưng có lẽ đã nhận ra rằng cuộc đối đầu này không có ý nghĩa gì nữa.
Chúng tôi quay lưng, bỏ lại Hân Nam đứng đó, hắn vẫn không ngừng buông ra những lời chửi rủa độc địa.
Nhưng điều đó chẳng còn ảnh hưởng đến tôi hay Hạ nữa. Sự thật đã rõ ràng, và chúng tôi không cần phải nghe thêm bất cứ lời nào từ hắn.
Tôi bỗng quay lại trừng mắt, nhìn thẳng vào anh ta “Tôi đã nói, nếu anh làm tổn thương Hạ, tôi sẽ không tha cho anh…”
“Thế nên… từ giỡ hãy cứ chuẩn bị tinh thần đi.”
“Cái…gì?” Hân Nam bỗng lặng im bật không thành tiếng, hiển nhiên đã bị thái độ của tôi dọa sợ.
Đêm đó, khi tôi và Hạ rời khỏi khu nhà nghỉ, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ. Mọi chuyện đã kết thúc, ít nhất là với Hân Nam.
Còn những bí mật khác, tôi biết chúng tôi vẫn còn phải khám phá thêm. Nhưng với Hân Nam, đây là dấu chấm hết. Hắn đã lộ rõ bản chất, và chúng tôi không còn gì để níu kéo hay tiếc nuối.
Đăng bởi | Vodanhthanlang |
Thời gian |