Nhận ra
Ngay lập tức, mọi sự chú ý của tôi đổ dồn về phía Phong. Những gì tôi biết về anh ấy, từng mảnh ký ức và thông tin nhỏ nhặt, dần được lôi ra và xâu chuỗi lại.
Những nghi vấn dồn nén bao lâu nay giờ như được giải phóng. Tôi tự hỏi mình: Phong đã giấu tôi bao nhiêu thứ? Và tại sao lại phải che đậy tất cả?
Lần đầu tiên, tôi nhớ lại lần Phong khi anh ấy ngỏ ý giúp tôi trong vụ điều tra. Vụ án đó vốn đã phức tạp, và tôi đã hy vọng Phong, với những mối quan hệ của mình, có thể cung cấp cho tôi những manh mối quý giá.
Nhưng giờ đây, khi nhìn lại, tôi mới nhận ra một sự thật kinh hoàng: tất cả những thông tin anh ấy cung cấp đều là thông tin ảo, không hề có giá trị thực sự.
Tôi nhớ lại vụ của người đàn ông U50 tên Tài mà tôi và anh Huy đã đến gặp hôm trước. Người đàn ông này vốn được Phong giới thiệu như một đầu mối quan trọng, nhưng cuộc gặp gỡ lại chỉ mang đến những thông tin mơ hồ, rời rạc và thiếu căn cứ.
Khi đó, tôi đã tự trách mình vì không có đủ kỹ năng thẩm vấn để khai thác thêm thông tin từ ông ta.
Nhưng giờ đây, tôi nhận ra đó không phải lỗi của tôi, mà là lỗi từ Phong – người đã cố tình cung cấp một manh mối sai lạc.
Tôi tiếp tục lục lại những dữ kiện khác. Từng manh mối mà Phong đã đưa ra, từ những người quen biết cho đến những địa chỉ được cung cấp, tất cả đều không mang tính xác thực.
Mỗi lần tôi tiến đến gần một lời giải, thì nó lại biến mất, dẫn tôi vào một ngõ cụt. Càng suy nghĩ, tôi càng cảm thấy rằng Phong đã cố ý đánh lạc hướng điều tra của tôi.
Anh ấy biết rõ tôi đang theo đuổi điều gì, và bằng cách nào đó, anh ấy đã tạo ra những trở ngại để giữ tôi ở xa sự thật.
Sự nghi ngờ trong tôi dâng cao như thủy triều, cuốn theo tất cả những mảnh ghép vụn vặt mà tôi đã bỏ qua.
Điều này khiến tôi không thể ngồi yên. Tôi quyết định quay lại nhà hàng mà chúng tôi đã dùng bữa vào cái đêm Phong định cầu hôn tôi với ý định điều tra về lịch đặt bàn của Phong ngày hôm đó.
Cái đêm mà mọi thứ tưởng chừng sẽ trở thành một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời tôi, nhưng rồi lại bị phá hỏng bởi một sự vụng về đáng ngờ.
Lần này, khi bước vào nhà hàng, tôi không thể ngăn mình để ý đến từng chi tiết nhỏ. Mọi thứ xung quanh đều mang đến cảm giác khác biệt so với lần trước.
Tôi đi thẳng đến quầy lễ tân và bất ngờ khi nghe thông tin của tôi đích thực là người đi cùng Phong hôm đó cô ấy liền trả chiếc hộp nhẫn mà Phong đã dùng để cầu hôn hôm đó mà khach sạn tìm được trong thùng rác.
Cầm chiếc hộp nhỏ trong tay, tim tôi đập nhanh, cảm giác hồi hộp không thể lường trước.
Khi mở hộp ra, tôi không thể tin vào mắt mình. Bên trong là một chiếc nhẫn, nhưng không phải là một chiếc nhẫn đắt giá, tinh xảo như tôi từng tưởng tượng.
Chiếc nhẫn này chỉ là một thứ hàng rẻ tiền, loại mà người ta có thể mua ở ngoài chợ với giá chỉ hai mươi nghìn đồng một cái.
Tôi ngỡ ngàng nhìn chiếc nhẫn trong tay, đầu óc quay cuồng với hàng loạt suy nghĩ.
Không ai cầu hôn người mình yêu bằng một chiếc nhẫn như thế này cả. Chẳng ai dùng một món đồ rẻ tiền đến mức lố bịch để thể hiện tình yêu và cam kết cả đời.
Và Phong, người luôn tỏ ra chu đáo, tận tâm với tôi, liệu có thể nào lại dùng chiếc nhẫn này trong một dịp quan trọng đến vậy? Không, điều đó là vô lý.
Điều này chỉ có thể dẫn đến một kết luận duy nhất: buổi cầu hôn hôm đó không phải là thật. Phong chỉ giả vờ cầu hôn tôi để đạt được một mục đích nào đó khác.
Tôi cảm thấy tim mình lạnh toát khi những suy nghĩ đó dần trở nên rõ ràng. Tại sao Phong lại phải giả vờ cầu hôn tôi? Và anh ấy muốn đạt được điều gì từ hành động đó?
Những câu hỏi xoáy sâu vào tâm trí tôi, kéo theo một nỗi sợ hãi mơ hồ. Phong không phải là người tôi vẫn nghĩ, và anh ấy có thể đang ẩn giấu những mục đích mà tôi chưa từng ngờ tới.
Tôi rời khỏi nhà hàng, cảm giác như chân không thể chạm đất, đầu óc mụ mẫm bởi hàng loạt câu hỏi.
Phong, người mà tôi đã từng yêu và tin tưởng, giờ đây lại là trung tâm của tất cả những nghi ngờ.
Từng lời nói, từng cử chỉ của anh, tất cả dường như đều có một ý nghĩa khác ẩn sau đó. Tôi không còn biết điều gì là thật, điều gì là giả.
Nhưng một điều chắc chắn: Phong đã không còn là người mà tôi có thể tin tưởng. Tôi cần phải điều tra sâu hơn về mối quan hệ giữa anh và Hân Nam, cũng như mục đích thực sự của anh khi bước vào cuộc đời tôi.
Từ giờ, mọi thứ đã thay đổi. Phong không còn là người bạn trai lý tưởng trong mắt tôi nữa, mà anh ấy đã trở thành một kẻ tình nghi.
Một kẻ mà tôi phải đề phòng và theo dõi chặt chẽ nếu muốn tìm ra sự thật.
Tôi nhớ lại vụ việc gần đây khi Thương Lan nhắc đến Phong và Hân Nam trong cuộc điều tra về tập đoàn Đại Hưng.
Thương Lan đã tiết lộ rằng Phong và Hân Nam từng có giao dịch nhỏ với Đại Hưng – một tập đoàn mà chúng tôi đang điều tra vì liên quan đến nhiều hoạt động phi pháp.
Điều này càng khiến tôi thêm phần chắc chắn rằng Phong không chỉ đơn thuần là một người bạn trai, mà có thể anh ấy còn dính líu sâu vào những mối quan hệ mờ ám.
Phong đã giấu tôi bao nhiêu chuyện? Tại sao anh lại cố tình cung cấp cho tôi những manh mối giả, khiến tôi lạc hướng trong quá trình điều tra? Anh ấy đang che đậy điều gì, và có liên quan gì đến Hân Nam?
Từ lâu, tôi đã biết rằng Hân Nam không phải là một người đàn ông đơn giản.
Mối quan hệ giữa tôi và anh ta đã kết thúc từ nhiều năm trước, nhưng anh ta vẫn luôn là một cái bóng lởn vởn trong cuộc đời tôi.
Sự xuất hiện của Hân Nam, cùng với những liên quan của anh ta đến Phong và tập đoàn Đại Hưng, khiến tôi không thể không nghi ngờ.
Bắt đầu từ việc tra cứu lại hồ sơ liên quan đến Phong, tôi sẽ tìm hiểu về những giao dịch tài chính của anh ấy, mối quan hệ với Hân Nam, và bất kỳ dấu vết nào liên quan đến tập đoàn Đại Hưng.
Tôi cũng sẽ xem xét kỹ lưỡng mọi tài liệu mà Phong đã cung cấp cho tôi trong suốt quá trình điều tra. Mỗi mảnh thông tin có thể là một mảnh ghép quan trọng để giúp tôi khám phá ra sự thật.
Điều quan trọng nhất bây giờ là không để lộ ra rằng tôi đã nghi ngờ Phong. Tôi cần giữ mọi thứ trong im lặng, tiếp tục đóng vai người bạn gái tin tưởng anh ấy, để không làm Phong cảnh giác.
Đây là trò chơi của sự kiên nhẫn và tỉ mỉ. Tôi biết rằng một khi đã bước chân vào, sẽ không có đường quay lại.
Đăng bởi | Vodanhthanlang |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |