Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn thân đi xem mắt người yêu tôi

Tiểu thuyết gốc · 1342 chữ

Một ngày bình thường như bao ngày khác. Tôi vừa trở về từ một vụ điều tra, bàn làm việc ngổn ngang tài liệu chưa được xử lý.

Ngồi trước máy tính, cố gắng tập trung hoàn thiện báo cáo, nhưng sự mệt mỏi từ những ca trực đêm trước dường như vẫn chưa buông tha.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong căn phòng.

Nhìn vào màn hình, tên người gọi hiện lên—Lương Hoa. Tôi chợt nhớ ra, đã mấy tuần nay không gặp cô ấy.

Cô là một người bạn thân từ thời đại học, nổi tiếng vì tính cách vô tư và thái độ thoải mái với các mối quan hệ tình cảm.

Trong đầu tôi thoáng qua ý nghĩ: Lương Hoa gọi có chuyện gì? Tôi bấm nút nghe, và ngay lập tức giọng cô ấy vang lên qua loa điện thoại, đầy than thở.

“Linh ơi! Cậu phải cứu mình với!” Lương Hoa hét lên, giọng nói vừa lo lắng vừa bực tức. “Bố mẹ mình ép mình đi xem mắt, mà cậu biết đấy, mình chẳng có chút hứng thú nào với mấy cái vụ này!”

Tôi ngả người ra sau ghế, mắt nhìn lên trần nhà. Chuyện xem mắt với Lương Hoa? Đây quả thật là điều hiếm có.

Cô ấy là người theo đuổi lối sống tự do, thích hưởng thụ hơn là bị ràng buộc. “Sao lại đi xem mắt? Cậu có bao giờ nghe theo bố mẹ vụ này đâu?” Tôi hỏi, không giấu nổi sự ngạc nhiên.

“Thì mình cũng muốn từ chối, nhưng họ làm căng quá. Họ nói mình đã lớn tuổi rồi, không thể cứ mãi sống kiểu bạn bè với lợi ích như vậy. Phải có ai đó ổn định để cùng nhau xây dựng gia đình!” Cô ấy nhại lại giọng của mẹ mình, nghe có vẻ vừa bực bội vừa bất lực.

“Mình không có kinh nghiệm trong mấy vụ xem mắt này, thế nên… mình cần cậu!”

“Cậu cần mình làm gì?” Tôi hỏi, cố gắng kiềm chế tiếng thở dài. Lương Hoa không thể nào dễ dàng chịu thua như vậy được.

“Mình cần cậu đi cùng mình! Lỡ như người ta là tên biến thái, hoặc không hợp thì cậu sẽ giúp mình thoát ra. Với lại, nếu có cậu ở đó, mình cũng bớt ngại ngùng hơn.”

Tôi liếc nhìn đồng hồ. Công việc vẫn còn nhiều, thời gian chẳng đủ để hoàn thành. Nhưng Lương Hoa là bạn thân, đã nhờ thì không thể từ chối.

“Thôi được rồi,” tôi đáp, cố giữ giọng bình tĩnh, “Mình sẽ đi cùng cậu. Nhưng nhớ là nhanh gọn thôi nhé. Mình không có nhiều thời gian đâu.”

“Tuyệt vời! Cậu là số một!” Lương Hoa reo lên trong điện thoại. “Mình sẽ gửi cậu địa điểm và thời gian ngay.”

Tắt điện thoại, tôi thở dài. Đúng là Lương Hoa luôn làm mọi việc trở nên phức tạp hơn cần thiết. Tôi mở điện thoại, nhanh chóng nhắn tin cho Hạ, em họ của tôi, người vừa trải qua cú sốc từ chuyện tình cảm với Hân Nam.

Sau khi bị lừa dối, Hạ rất ít khi ra ngoài, tâm trạng của cô ấy dường như luôn trĩu nặng. Tôi nghĩ, có lẽ dẫn Hạ đi cùng sẽ giúp em thư giãn phần nào.

“Hạ, hôm nay chị có một việc hơi lạ. Lương Hoa nhờ chị đi cùng xem mắt. Em có muốn đi không? Chị nghĩ sẽ vui hơn nếu có em đi cùng.”

Một lúc sau, tin nhắn của Hạ hiện lên: “Em đi, chị. Cũng lâu rồi em chưa ra ngoài. Đi chơi với chị và Lương Hoa chắc cũng vui.”

Tôi mỉm cười. Nhận được sự đồng ý của Hạ, tôi chuẩn bị nhanh chóng rồi lái xe đến đón em. Trong lòng tôi bỗng cảm thấy có chút gì đó không yên.

Dù sao chuyện xem mắt của Lương Hoa cũng không phải là điều bình thường, nhưng tôi cũng không suy nghĩ quá nhiều về nó.

Tôi và Hạ đến điểm hẹn theo chỉ dẫn của Lương Hoa. Đó là một quán cà phê thanh lịch nằm trong khu vực trung tâm thành phố, nơi thường là điểm đến của những buổi gặp gỡ trang trọng.

Tôi ngồi trong xe, chờ đợi tin nhắn xác nhận từ Lương Hoa. Trời hôm nay mát mẻ, nhưng lòng tôi lại cảm thấy có chút bất an mà không rõ lý do.

Chưa kịp định hình cảm xúc của mình thì điện thoại reo lên. Lương Hoa gọi đến lần nữa, giọng cô ấy vang lên trong điện thoại, lần này không còn vui vẻ như trước mà có phần lo lắng.

“Linh, cậu mở tin nhắn mình vừa gửi nhanh đi. Có chuyện gấp!”

Tôi chau mày, mở điện thoại và nhanh chóng bấm vào tin nhắn. Hình ảnh hiện lên trên màn hình khiến tim tôi như ngừng đập. Trong bức ảnh, đối tượng xem mắt của Lương Hoa không ai khác lại chính là… Phong.

Người yêu của tôi.

Không thể nào! Tôi cảm thấy như cả thế giới xung quanh mình sụp đổ trong giây lát. Những ngón tay tôi run lên khi nhìn vào gương mặt quen thuộc của Phong.

Anh ấy mặc bộ vest lịch lãm, ngồi trong quán cà phê, dáng vẻ bình tĩnh và chững chạc như mọi khi. Tại sao Phong lại ở đây? Tại sao anh lại là đối tượng xem mắt của Lương Hoa?

Lương Hoa, nhận ra sự im lặng kéo dài, tiếp tục nói qua điện thoại: “Linh, mình không biết Phong là người yêu của cậu.

Mình nhớ cậu từng gửi ảnh anh ấy cho mình xem nên mình nhận ra ngay. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu ổn chứ?”

Tôi hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cảm xúc hỗn loạn, từ sốc đến đau đớn và hoang mang. “Phong… chưa bao giờ gặp cậu phải không?

Làm sao mà anh ấy có thể là đối tượng xem mắt của cậu được?” Tôi hỏi, cố gắng kiểm soát giọng nói để không vỡ vụn.

“Đúng, bọn mình chưa bao giờ gặp nhau. Mình chỉ biết anh ấy qua ảnh cậu gửi thôi. Linh, mình nghĩ chúng ta nên tương kế tựu kế. Mình sẽ đến buổi gặp này để xem anh ta định làm gì. Cậu hãy bình tĩnh, đừng vội phản ứng quá.”

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ rối loạn trong đầu. Phong không thể nào làm chuyện này sau lưng tôi.

Có lẽ đây chỉ là một hiểu lầm, hoặc anh bị kéo vào tình huống này mà không biết. Nhưng lý do nào khiến anh xuất hiện ở đây, và tại sao lại là đối tượng xem mắt của bạn thân tôi?

“Được rồi,” tôi đáp, dù lòng đang rối như tơ vò, “Cậu cứ đến buổi gặp đó. Mình sẽ theo dõi từ xa. Nếu có gì bất thường, mình sẽ can thiệp.”

Tôi cúp máy, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Trong khi đó, Hạ ngồi bên cạnh vẫn yên lặng, như cảm nhận được sự căng thẳng từ phía tôi.

Tôi không muốn làm em lo lắng, nhưng rõ ràng tình huống này không phải là chuyện bình thường.

“Chị ổn chứ?” Hạ hỏi, đôi mắt cô nhìn tôi đầy lo lắng.

“Chị ổn,” tôi đáp, mặc dù bản thân không chắc chắn liệu có thực sự ổn hay không. “Chúng ta sẽ cùng xem chuyện gì đang diễn ra.”

Tôi điều chỉnh vô lăng, chuẩn bị đưa Hạ đến quán cà phê mà Lương Hoa đã hẹn.

Tim tôi đập mạnh, không chỉ vì sự bàng hoàng trước sự xuất hiện bất ngờ của Phong, mà còn vì nỗi sợ rằng mọi thứ sắp tới sẽ không thể quay lại như trước đây.

Bạn đang đọc Hộ Vệ Của Công Chúa 1 sáng tác bởi Vodanhthanlang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vodanhthanlang
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.