Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Như một hộ vệ luôn đi theo tôi

Tiểu thuyết gốc · 1860 chữ

Căn phòng họp hôm ấy náo nhiệt hơn thường lệ. Tất cả đồng nghiệp đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi, và điều đó thật lạ.

Sau vụ bắt giữ thành công Phong và Hân Nam, tôi đột nhiên trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Không ai ngờ tôi lại có thể phá một vụ án quy mô và phức tạp như vậy, ngay cả chính tôi cũng không ngờ.

Sếp bước vào phòng, nét mặt đầy tự hào, ông ấy nhìn tôi một hồi rồi gật đầu.

Ông bắt đầu kể lại chi tiết vụ án và nhấn mạnh công lao “to lớn” của tôi trong việc phát hiện và cung cấp các bằng chứng quyết định để đưa tổ chức của Phong và Hân Nam ra ánh sáng.

Đồng nghiệp rộ lên những tràng vỗ tay tán dương, ánh mắt ai cũng ngưỡng mộ. Tôi vừa ngạc nhiên vừa bối rối, có chút lúng túng.

Vụ án này vốn dĩ là do Minh vạch ra và hỗ trợ từ đầu đến cuối. Cậu ấy đã đưa ra tất cả bằng chứng một cách hoàn hảo.

Nhưng bằng cách nào đó, tôi không hề hay biết rằng mọi thông tin lại được sếp ghi nhận là do tôi cung cấp bởi vì Minh dung cách gì đó dung điện thoại của tôi cung cấp thông tin cho sếp.

Sếp vừa dứt lời, mọi người lập tức kéo tôi ra ngoài, đề nghị mở một bữa tiệc để chúc mừng.

Họ háo hức hỏi dồn tôi rằng làm cách nào tôi có thể lần ra mọi đầu mối, liên lạc được với nhân viên an ninh mạng cấp cao hỗ trợ và thu thập đầy đủ chứng cứ như vậy.

Tôi chỉ cười trừ, những câu trả lời của tôi đều quanh co, không thực sự cụ thể. Mọi người hình như không hề nghi ngờ, cứ tưởng tôi khiêm tốn mà thôi.

Tối hôm đó, bữa tiệc được tổ chức ở một nhà hàng nhỏ gần đồn cảnh sát. Tôi cũng uống vài ly để chia vui với mọi người, nhưng dần dần, cơn chếnh choáng bắt đầu xuất hiện.

Tôi vốn dĩ rất ít khi uống rượu, tửu lượng cũng chẳng tốt là bao. Sau khi uống đến ly thứ ba, tôi đã bắt đầu lảo đảo, không còn nhận thức rõ nữa.

Đồng nghiệp thấy vậy liền đề nghị gọi taxi cho tôi, họ bảo con gái về đêm lại say thì nguy hiểm. Tôi chỉ mỉm cười, cầm cốc rượu nâng lên, đáp lời với chút bướng bỉnh quen thuộc của mình:

“Tôi là cảnh sát mà, có gì mà sợ!”

Nói xong, tôi vẫy tay tạm biệt họ rồi bước ra ngoài. Đêm thành phố tĩnh lặng, chỉ có tiếng xe cộ xa xa.

Tôi rảo bước về nhà, đầu óc hơi chếnh choáng, nhưng gió đêm lành lạnh khiến tôi tỉnh táo hơn phần nào. Khi đi qua một đoạn phố vắng, cảm giác rờn rợn bắt đầu xuất hiện.

Tôi thấy như có ai đó đang bước theo sau mình, tiếng bước chân đều đặn vang lên đều đều, nhưng khi tôi dừng lại, tiếng động cũng ngưng.

Tôi khẽ cau mày, tiếp tục đi nhưng lại cảm nhận rõ ràng từng nhịp bước cứ bám theo mình.

Dù đã cố tăng tốc, bóng đen phía sau vẫn không ngừng đuổi theo. Tôi quyết định quay lại, chuẩn bị tinh thần tấn công tự vệ.

Ngay lúc ấy, tôi chợt nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc với mái tóc mullet dưới ánh đèn đường.

Là Minh.

Tôi sững người nhìn cậu ta một hồi, bao nhiêu suy nghĩ đan xen rối bời trong đầu. Chỉ là không hiểu sao lần này, tôi lườm Minh một cái đầy vẻ không hài lòng, rồi quay lưng, bước đi tiếp.

Tôi có rất nhiều điều muốn nói, muốn làm với cậu ấy, đã mười năm từ lần gặp cuối, chúng tôi đã như vậy rất lâu không nói chuyện.

Đáng lẽ gặp lại lần này chúng tôi phải hàn huyên tâm sự, nói ra bao nhiêu câu chuyện trong lòng, đã nghĩ gì, làm gì trong thời gian qua chứ.

Nhưng sao tôi lại hành động như một tiểu thư đang hờn dỗi như thế này chứ. Chẳng giống khoảnh khắc đôi bạn thân gặp lại sau thời gian chia xa gì cả.

Minh không nói gì, chỉ lặng lẽ bước theo phía sau tôi, giữ một khoảng cách vừa đủ, như thể muốn bảo vệ tôi nhưng không gây phiền phức.

Cậu ấy cứ âm thầm như vậy, từng bước theo sau tôi, chẳng nói lấy một lời. Từng bước chân của Minh khiến tôi vừa an tâm nhưng cũng bực bội lạ thường.

Cảm giác bị theo dõi dù là do người quen thân vẫn có gì đó khó chịu.

Sau một hồi không chịu được nữa, tôi dừng lại, quay ngoắt người lại, nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Giọng tôi đầy vẻ thách thức, mệt mỏi và bực bội:

“Cậu định theo tôi đến bao giờ nữa?”

Minh nhìn tôi, đôi mắt điềm tĩnh đến lạ, rồi đáp lời bằng giọng trầm trầm mà quen thuộc:

“Chừng nào chị về tới nhà an toàn.”

Câu trả lời của Minh khiến tôi ngạc nhiên. Tôi vẫn đứng im, mắt nhìn Minh chăm chú.

Trong đầu tôi không ngừng tự hỏi vì sao cậu ấy luôn âm thầm xuất hiện như vậy, vì sao luôn muốn bảo vệ tôi mà chẳng một lần nói ra điều đó.

Minh, cậu ấy từ bao giờ đã có thể làm mọi thứ vì tôi mà không cần lời cảm ơn hay sự công nhận nào cả.

Tôi vẫn đứng im nhìn cậu ta, không biết vì sao lòng bỗng mềm lại. Minh, dù lạnh lùng và trầm mặc, lại mang một cảm giác an toàn vô cùng.

Và không hiểu sao, điều đó làm tôi thấy ngại ngùng hơn bao giờ hết.

“Cậu… rốt cuộc cậu là ai vậy?” Tôi hỏi, giọng nói không khỏi rung lên.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, tôi đứng im lặng nhìn Minh, cảm giác trong lòng rối bời chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Minh đã thay đổi quá nhiều kể từ lần đầu tiên chúng tôi gặp lại nhau sau tất cả những chuyện đã qua.

Đêm nay, trong bóng tối, hình ảnh cậu ấy âm thầm theo sau tôi như một cái bóng, chẳng nói chẳng rằng, không hề rời đi… làm tôi bỗng cảm thấy lạ lùng, có phần xúc động, có phần khó chịu.

Tôi ngắm nhìn Minh, cố gắng tìm chút gì quen thuộc trong đôi mắt ấy – đôi mắt luôn mang vẻ bình tĩnh đến vô cảm, như thể đã trải qua quá nhiều chuyện nên chẳng có gì làm cậu bận tâm nữa.

Tôi nhớ lại ánh mắt cậu khi đứng trong căn nhà đó thẩm vấn Phong và Hân Nam, vẻ lạnh lùng và sắc bén như lưỡi dao, khiến ai cũng phải dè chừng.

Nhưng hôm nay, khi cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt ấy dịu lại, không còn gai góc mà chỉ còn lại một thứ gì đó không rõ là gì, nhưng khiến tôi cảm thấy mềm lòng hơn.

"Chị hỏi tôi là ai à?" Minh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng cậu nhỏ nhưng âm vang trong không gian yên ắng của con đường đêm.

"Chẳng phải chị đã biết rồi sao?" Cậu cười nhẹ, đôi mắt hơi híp lại, toát ra vẻ ranh mãnh quen thuộc của Minh khi còn là một cậu nhóc.

Tôi mím môi, đôi phần xấu hổ vì cảm giác mình đang tìm hiểu về người mà lẽ ra tôi phải hiểu rõ nhất.

Minh từ lâu đã là một phần trong cuộc sống của tôi, nhưng giờ đây, sau những lần cậu ấy xuất hiện bất ngờ và bí ẩn, tôi không thể đoán được con người này thực sự đang nghĩ gì.

"Cậu…", tôi ngập ngừng, rồi quyết định hỏi một cách thẳng thắn, "Tại sao cậu lại giúp tôi?"

Minh nhìn tôi thêm vài giây rồi khẽ nhún vai, không trả lời ngay mà bước lên trước, vượt qua tôi, và đứng trước mặt.

Tôi cảm thấy khoảng cách giữa hai chúng tôi bị thu hẹp lại, hơi thở trở nên nặng nề, ánh mắt Minh đối diện tôi như chứa đựng rất nhiều điều mà tôi chưa từng thấy ở cậu ấy trước đây.

"Có lẽ bởi vì... tôi không muốn chị gặp nguy hiểm." Minh trả lời, giọng cậu trầm và chậm, như thể từng từ ngữ đều được cân nhắc kỹ lưỡng. "Dù tôi biết chị là cảnh sát, nhưng đôi khi… vẫn không khỏi lo lắng."

Tim tôi như ngừng đập trong giây lát. Đáp án quá đơn giản, nhưng cũng quá thật. Không một chút hoa mỹ hay giả tạo, lời nói của Minh khiến tôi cảm nhận được chân thật đến từng từ một.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng hiểu rằng Minh đã âm thầm quan tâm và bảo vệ tôi từ lâu mà tôi không nhận ra.

"Tôi không muốn thấy chị một mình phải đối mặt với tất cả, nhất là những mối nguy hiểm," Minh tiếp tục, ánh mắt cậu dịu dàng nhưng kiên định, "Đó là lý do vì sao tôi làm mọi thứ mà không cần chị phải biết."

Tôi định phản bác, nhưng dường như không có lời nào thốt ra khỏi miệng.

Trước đây, tôi luôn nghĩ mình đủ mạnh mẽ để đối mặt với mọi chuyện một mình, rằng không cần ai khác phải lo lắng cho mình.

Nhưng giờ đây, khi Minh nói những lời ấy, tôi nhận ra mình cũng chỉ là một con người với những điểm yếu và nỗi sợ hãi.

Tôi và Minh cùng bước chậm rãi trên con đường vắng, không ai nói gì thêm.

Cả không gian dường như im lặng, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua và tiếng bước chân đều đặn. Tôi cảm thấy lạ lùng trong lòng – đây có lẽ là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự yên bình đến như vậy khi ở cạnh cậu ấy.

Không còn những mâu thuẫn, không còn sự bất đồng, chỉ có hai người bạn cũ cùng nhau bước đi.

Sau một hồi lâu, tôi không kiềm được tò mò mà quay sang hỏi: "Cậu làm thế nào mà có được những bằng chứng ấy? Làm sao mà sếp lại tưởng tôi là người phá vụ án?"

Minh chỉ cười nhẹ, khuôn mặt vẫn giữ nét bí hiểm, không tiết lộ gì nhiều. "Có những thứ… chị không cần biết thì tốt hơn."

Tôi nhíu mày, có chút không hài lòng với câu trả lời. "Minh, tôi là cảnh sát, tôi có quyền biết. Và việc này liên quan đến tôi. Nếu sếp biết rằng người thực sự phá vụ án là cậu, không phải tôi…"

“Cậu không định kể cho tôi nghe tất cả những thứ cậu biết sao?”

Bạn đang đọc Hộ Vệ Của Công Chúa 1 sáng tác bởi Vodanhthanlang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vodanhthanlang
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.